Lục Tri Phi nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện ra một thoáng kinh ngạc. Cô vừa rồi rõ ràng đã khóc đến gần như tan vỡ, vậy mà khi ngẩng đầu lên còn có thể nở nụ cười ấm áp như vậy, giống như sự tuyệt vọng đến sụp đổ vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.
Cô xoa xoa nước mắt, có chút ngượng ngùng lắc đầu, tuy rằng viền mắt còn hơi đỏ, thế nhưng bộ dạng ôn nhu điềm tĩnh kia thật sự giống như mang theo lực lượng chữa trị vết thương lòng cho mọi người.
Trong khoảnh khắc Lục Tri Phi hoàn toàn không biết nên nói gì, mà cô đã cầm điện thoại lên đánh vài chữ, đưa cho Lục Tri Phi xem —— Tôi rất ổn, tôi không sao, cảm ơn.
Lúc này Lục Tri Phi mới nhớ ra cô gái này không thể nghe cũng không thể nói, chỉ là cậu cũng không biết thủ ngữ[1], nên làm cái gì bây giờ?
Đối phương tựa hồ nhìn thấu sự khó xử của cậu, ôn hòa cười cười, lại đánh ra một hàng chữ —— Không sao đâu, tôi sẽ đón xe, nhà tôi cũng không xa nơi này lắm.
Ngay sau đó lại là một câu —— Hẹn gặp lại, cám ơn bạn.
Ở ngay bên cạnh, Tạng Hồ thấy cô đứng lên muốn rời đi, liền vội vàng ngẩng đầu nói với Thương Tứ: “Hai người có thể tiễn nàng một đoạn không?”
Taxi dừng trước cửa một tứ hợp viện, cô gái bước ra, lễ phép gật đầu cám ơn tài xế, sau đó mới vào nhà. Thương Tứ và Lục Tri Phi bồi Tạng Hồ đứng ở ngoài ngõ nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/1944962/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.