*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa chốn hoa đào, sương mù nồng đượm.
Lục Tri Phi nhìn cảnh sắc xung quanh càng lúc càng mơ hồ, ngẩng đầu, một vầng minh nguyệt treo giữa trời. Bỗng nhiên, một cánh hoa xẹt qua gò má của cậu, Lục Tri Phi hơi khựng lại, ánh nhìn đuổi theo cánh hoa kia khoan thai chạm vào mặt nước.
Trên cây cầu gỗ nhỏ, cậu vịnh lan can nhìn xuống, chỉ thấy cánh hoa chòng chành như một chiếc thuyền chậm rãi lướt xuyên qua dòng suối tắm đẫm nguyệt quang.
“Theo ta, không nên đi lạc.” Thanh âm Thương Tứ vang lên bên tai, chờ Lục Tri Phi hoàn hồn đã thấy thân ảnh chậm rì rì của hắn đi ở phía trước, lập tức rảo bước đuổi kịp.
Bước ra vài bước, Lục Tri Phi vẫn không nhịn được quay đầu thoáng nhìn, vừa rồi bọn họ chỉ là đi qua một cây cầu nhỏ phổ thông không thể phổ thông hơn trong nội thành, thế nhưng ngay một khắc bọn họ bước chân lên cầu, cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi. Chính như lúc này, khi cậu quay đầu lại thì cây cầu nọ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn trăm vạn gốc đào trùng điệp đan xen như một mê trận khổng lồ.
“Đến rồi.” Thương Tứ dừng bước lại.
Lục Tri Phi quay đầu, chỉ thấy một tòa tiểu viện phong cách Giang Nam xuất hiện trước mắt, ngói đen tường trắng, cửa lớn sơn son. Thương Tứ quen thuộc đẩy cửa bước vào, trong sát na cánh cửa mở ra, hai khuôn mặt xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thu-trai/120872/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.