Rời khỏi không gian mạng giả lập, Hồ Cơ đứng dậy vận động cơ thể căng cứng của bản thân.
"Trận đấu vừa rồi của cậu rất tốt đấy. Không suy nghĩ lại việc đăng ký vào khoa tác chiến sao?"
Bỗng giọng nói trầm trầm bình bình quen thuộc vang lên bên cạnh, suýt dọa cho hắn ta xù lông.
Hàng mày nhíu lại đầy không vui, Hồ Cơ đáp "Lần sau nếu có lên tiếng cũng phải gây ra tiếng động, đột nhiên lên tiếng rất dễ gây ra trường hợp ngộ sát đấy."
Sắc mặt Dai không chút biến hóa mà lấy ra một ống tiêm chứa thứ thuốc màu lam, ý tứ hù dọa rõ ràng "Cậu có thể thử. Nhưng tôi không biết thứ thuốc này sẽ kéo dài bao lâu đâu, dù sao cũng là hàng mới đưa vào thử nghiệm."
Đuôi hồ lúc ẩn lúc hiện, Hồ Cơ xin thề có trời, đợi hắn ta nhập học rồi sẽ không bao giờ gặp mặt tên chết bầm này nữa.
Mặt liệt nhưng tâm không liệt, còn rất hắc!
Thu lại ống thuốc, Dai có chút hứng thú hỏi hắn ta "Tôi không nghĩ đến Bạch Niên có thể mạnh như vậy. Rất bất ngờ đấy. Rốt cuộc thì cậu ta mạnh đến mức nào vậy?"
Rót cho bản thân một ly nước hạ hỏa, Hồ Cơ cũng không giấu mà đáp "Rất mạnh. Mạnh đến mức cái con hổ thối kia cũng không phải đối thủ."
Hàng mày khẽ nhướn, thật hiển nhiên Dai chỉ cho rằng Hồ Cơ đang nói đùa.
"Cậu nói quá rồi đấy, thỏ muốn đánh lại hổ là không thể đâu. Lại nói, Dominic theo đuổi cậu lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-thoi-dai-tinh-te/2764078/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.