Sau khi Tang Du rời khỏi nhà, hai bà cháu ngồi đối diện nhau trong phòng khách, Tống Chỉ Ngọc nhắm mắt không nói lời nào, đan tay đặt trên đùi, trang điểm đẹp đẽ không che được làn da trắng nhợt cùng các nếp nhăn. Trà trái cây nóng hổi đang tỏa nhiệt trên bàn cà phê, là hương thơm ngào ngạt của Tang Du. Lam Khâm nâng cốc, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, để ngón tay mình bỏng rát cho đến khi đỏ bừng. Ngôi nhà quá lớn, không có Tiểu Ngư ở đây, mọi thứ đều trống rỗng im lặng. "Bà nội giải thích với con trước," Một lúc lâu sau, Tống Chỉ Ngọc ảm đạm thở ra: "Có lẽ con đã nhìn thấu, lúc trước bà trao đổi điều kiện với con thật ra là đã đánh chủ ý lên người con, cái gì mà đồng ý hay không do con quyết định, tất cả đều là lý do để lừa con." Lam Khâm gật đầu, anh đoán được. Anh buông một tay ra, cầm bút viết mấy chữ đẩy qua, quan tâm hỏi một câu khác: "Bà đi lên đây có mệt không?" Tống Chỉ Ngọc biết đi bộ lên rất nhanh, nhưng lại quá tàn nhẫn ép bức, cho nên bà đã chuẩn bị tốt việc Lam Khâm thất vọng thậm chí tức giận, nhưng không ngờ lại nhận được phản ứng như vậy. Bà cảm thấy đau nhói trong lòng, ấn mạnh hai bên thái dương, nhìn chằm chằm gương mặt trầm lặng của anh, trong đầu đã chuẩn bị tốt mọi lời để nói nhưng bỗng không biết nên nói từ đâu, cũng có chút không đành lòng nói. Nhưng cơn đau nhói trong đầu như đang nhắc nhở bà rằng bà không có nhiều thời gian để kéo dài. "Mệt mỏi thì sao, nếu không như vậy con có chịu gặp bà sao?" Tống Chí Ngọc hừ lạnh: "Khâm Khâm, chuyện bà muốn con làm đương nhiên sẽ có lợi cho con, con cần gì phải không chừa lại ngay cả một đường lui cho bản thân mình? Bản thiết kế dù quý giá đến đâu, nó cũng được dùng để tạo ra giá trị, chúng được trưng bày ở buổi triển lãm trang sức đẳng cấp thế giới là may mắn của chúng." Lam Khâm nhìn Tống Chỉ Ngọc một cái thật sâu, đặt bút và giấy xuống, bật phần mềm giọng nói lên: "Chúng không muốn kiểu may mắn này." Sự từ chối thẳng thừng của Lam Khâm khiến Tống Chỉ Ngọc lạnh lùng ra mặt: "Con kiên quyết không ăn dầu muối? Bà cháu chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nay bà nội khó khăn, muốn mấy bản thiết kế mà cháu còn cố chấp như thế?" Giọng nói của bà nặng nề, càng thêm vẻ nghiêm trọng. "Lam Khâm, hồi đó con bị nhốt trong tòa nhà nhỏ, là bà đã nghĩ cách thu xếp để con được đến trường và tìm một giáo viên đặc biệt để dạy con làm bài thi. Bà thấy con vẽ xấu nên mở cửa sau cho con vào hiện trường gia công nhà họ Lam, con mới có cơ hội tiếp xúc thời gian dài với bản vẽ thiết kế trang sức, nếu không cho dù con là thiên tài cỡ nào, cũng chỉ có thể mai một nó cả đời." Bà ấn mạnh tay vịn, hơi ngẩng mặt lên, cứng rắn nén lòng tiếp tục tạo áp lực: "Bà là người kiên trì không từ bỏ việc chữa trị cho con, sau khi con gặp Tang Du, bà đã nhiều lần giúp con tiếp cận con bé, bảo vệ con bé, ngay khi con bé vừa tốt nghiệp bà đã đưa vào trung tâm phục hồi chức năng, cho nó một công việc ổn định, chắc chắn con nhớ rõ những chuyện này hơn cả bà, còn cần bà nói từng chuyện một ra sao?" Lam Khâm cầm điện thoại chăm chú nhìn bà không chớp mắt, ấn đầu ngón tay lên màn hình. Tống Chỉ Ngọc thẳng sống lưng, khí thế kinh người: "Nếu lời hay ý đẹp con còn không nghe, vậy cứ nói thẳng ra, khi bà muốn con hồi báo lại tất cả, con không chịu đồng ý?" Ngay khi bà vừa dứt lời, tiếng điện tử của điện thoại Lam Khâm lập tức trả lời: "Nếu không phải vì bà, nhà họ Lam và con cũng không liên quan gì đến nhau đâu, con đã đồng ý với bà thì sẽ làm, bản thiết kế tập đoàn yêu cầu con nhất định sẽ không chậm trễ, ngoại trừ thù lao nên có, con cũng không nhận một phân tiền, cũng không cần ghi danh." Lam Khâm hỏi bà: "Con còn chưa trả đủ sao?" Vẻ mặt Tống Chỉ Ngọc tức khắc trắng bệch. Lam Khâm vẫn luôn làm việc chăm chỉ từ trước đến nay, thế nên bà thường xuyên quên mất anh cũng sẽ phản bác mạnh mẽ, xưa nay anh chưa từng nhắc đến những lời này. Tống Chỉ Ngọc đến bước này rồi cũng không thể rút lui, bà véo vào lòng bàn tay thuận thế chất vấn: "Vậy lần này thì sao? Bà chỉ yêu cầu con lấy bản thiết kế đã hoàn thành ra để xử lý nhu cầu cấp bách của tập đoàn, bà biết con vẽ cho Tang Du nên đều có linh khí hơn so với bất kỳ bản thiết kế nào khác, thứ bà muốn là phần linh khí này! Khâm Khâm, chỉ là bản thiết kế mà thôi, có đáng để con không dứt bỏ như vậy không?!" Chỉ là bản thiết kế mà thôi. Lòng Lam Khâm lạnh lẽo như nước đá. Suốt mấy năm trời xa cách, anh gửi gắm tình yêu không lời vào những thiết kế ấy, mỗi đường nét đều được anh phác thảo bằng nhiệt tình yêu thương và chờ mong. Ánh mắt của anh đầy nghiêm nghị: "Đó không chỉ là bản thiết, đó là tình cảm của con." Tống Chỉ Ngọc dừng lại, khiếp sợ trước câu trả lời của anh, bà đột nhiên nghiêm nghị: "Khi quyết định liệu tập đoàn có thể trở mình hay không, con lại nói chuyện tình cảm với bà?!" Bà buột miệng: "Bà đã cố gắng thúc đẩy để Tang Du đến với con, là muốn con khôi phục lại như người bình thường, làm những việc người bình thường nên làm, không phải để con trầm mình vào chuyện tình yêu!" Sự im lặng chết chóc trong phòng khách. Giọng bà nâng cao lên rõ ràng trong vô thức. Tang Du đứng ngoài cửa, nghe hết những lời mà bà vừa nói, do dự không biết nên lấy chìa khóa luôn hay bấm chuông cửa, bàn tay của cô cứng đờ giữa khoảng không. Trên ghế sô pha, lông mi của Lam Khâm chậm rãi giật giật, anh gian nan bấm điện thoại: "... Vậy bà kêu Tang Du đến với con, không phải là bà hy vọng con có thể hạnh phúc sao?" Ngực Tống Chỉ Ngọc phập phồng, nhắm mắt ổn định lại: "Bà mong con có thể khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần." "Có rất nhiều thứ quan trọng hơn hạnh phúc và tình cảm trên thế giới này," Bà nói với giọng lạnh lùng: "Kể từ khi con được sinh ra là con cháu của nhà họ Lam, con có quyền được hưởng những quyền lợi giống với anh chị em của mình, Lam Khâm, đây là chuyện thứ hai bà muốn nói với con." "Không phải bà muốn ép con phải âm thầm thiết kế, bà muốn —— cho con sử dụng thân phận thực sự, lấy thiết kế của con, tự mình đại diện cho nhà họ Lam tham gia triển lãm." Các khớp ngón tay Lam Khâm căng ra trắng bệch. Tống Chỉ Ngọc ngồi thẳng lưng, nhìn anh không chớp mắt: "Triển lãm trang sức Paris còn nửa năm nữa mới diễn ra, đến lúc đó, cuộc phẫu thuật của con cũng đã kết thúc, không khó để con tăng cường luyện thanh, ứng phó với những tình huống giao tiếp đơn giản cũng không khó, con có thể làm được." Đôi mắt Lam Khâm bắn ra sự sắc bén, đi sâu hơn theo lời nói của bà, càng trở nên bức người. Anh chỉ thẳng vào điểm cốt lõi: "Người đi không phải là con, mà là Lam Cảnh Trình." "Là con," Tống Chí Ngọc dừng lại, sau đó nói rõ ràng: "Bà không hài lòng với tính cách của Cảnh Trình, em trai ruột của con ngoài tiêu tiền, cái khác thì dốt đặc cán mai, sao bà có thể tin tưởng giao nhà họ Lam cho loại con cháu này, Lam Khâm, người nối nghiệp mà bà chính thức hướng đến, là con." Một câu nói đơn giản lại có khí phách đập vào tai Lam Khâm, anh nhìn chằm chằm Tống Chỉ Ngọc thật lâu, giống như chưa bao giờ nghe thấy chuyện nực cười như vậy. Anh ném điện thoại đi, chỉ viết lộn xộn bốn chữ: "Tôi tên Lam Khâm." Chính cái tên này đã thể hiện vị trí của anh. Tất cả những đứa trẻ cùng lứa ở nhà họ Lam đều có tên hai ký tự, là một phần của phả hệ, còn anh, cái tên duy nhất có một ký tự, đã bị loại trừ ngay từ khi khai sinh. Cho dù chú có phạm sai lầm lớn đến đâu thì liên quan gì đến anh? Chỉ vì màu đồng tử bẩm sinh không thay đổi của mình, anh co ro như một con quái vật trong tòa nhà nhỏ u ám và kéo dài hơi tàn. Anh chính là "quái vật nhà họ" mặt xanh nanh vàng trong truyền thuyết bên ngoài, đáng đời chịu trào phúng, bị nhục mạ đánh đuổi. Dù vậy, anh vẫn nỗ lực để sống, ngốc nghếch mong chờ một ngày cuộc đời mình có thể thay đổi. Ngày đó thực sự đã đến. Vào đầu thu năm mười sáu tuổi, anh không bao giờ được phép xuất hiện trước công chúng lại được đến cái gọi là dạ tiệc đầy sóng ngầm sục sôi đó, lần đầu tiên có người đưa một bộ lễ phục vừa vặn, đeo kính áp tròng che đi đôi đồng tử khác nhau, ăn mặc, chải chuốt giống như Lam Cảnh Trình, được đối xử như thiếu gia nhà họ Lam thực sự. Anh nghĩ rằng cuối cùng ông nội cũng thông suốt, sẵn sàng chấp nhận sự tồn tại của anh. Cuối cùng, đó chỉ là một cái bẫy. Dòng họ bên chú đã nhìn chằm chằm vào tập đoàn, nhưng ông nội liên tục giảm quyền lợi của họ, bên đó có một người anh họ không kiên nhẫn nữa, lên kế hoạch lợi dụng bữa tiệc bắt cóc Lam Cảnh Trình, rồi dùng đứa cháu trai yêu quý nhất uy hiếp ông nội ủy quyền. Tang Liên Thành là một công cụ được chọn trúng, được thuê với giá cao với danh nghĩa "bảo vệ thiếu gia". Tên anh họ kia chưa chuẩn bị kĩ, Tang Liên Thành chỉ có tấm ảnh của thiếu gia nhà họ Lam, yêu cầu đến lúc đó đưa thiếu gia rời đi. Khi đó anh và Lam Cảnh Trình cùng là thành niên, thân thể tương đương, rất dễ bị nhận nhầm. Lần duy nhất anh xuất hiện với tư cách là con cháu nhà họ Lam, chỉ để làm thế thân. Anh bị Tang Liên Thành bắt đi vì nhầm với Lam Cảnh Trình, thay thế cho đại thiếu gia được yêu chiều, khi tên anh họ phát hiện ra thì đã muộn, ông nội bày mưu nghĩ kế, đương nhiên sẽ không nhượng bộ chỉ vì một đứa cháu bỏ đi, tên anh họ sợ thất thủ nên phóng hỏa đốt hiện trường, khi lửa bùng lên, chỉ có Tang Liên Thành nhận ra mình bị lừa, không ngần ngại quay lại cứu anh. Cho dù là người đã bắt cóc anh, miễn là đối tốt với anh, anh cũng rất cảm kích, khi ông ấy vấp ngã, anh nới lỏng quần áo đang che miệng và mũi ra, dùng cổ tay chặn củi đang cháy rơi xuống cho Tang Liên Thành, ngọn lửa nhân cơ hội xâm nhập vào miệng và cổ họng của anh. Trước khi hôn mê, anh cảm thấy mình bị kéo đến một góc vắng vẻ, mơ hồ nói xin lỗi với anh. Xin lỗi... Chưa từng có ai nói như vậy với anh. Anh có chút vui vẻ, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể kết thúc sinh mệnh, ít nhất nhiệt độ cũng rất nóng, nhưng không ngờ tỉnh lại trong tình trạng ngột ngạt đau đớn dữ dội. Ông nội cùng cứu viện khoan thai tới muộn, đưa anh ra khỏi đám cháy trước khi chết, ông nội lấy cớ anh bị trọng thương thành công diệt trừ họ hàng bên không tốn nhiều công sức. Trước giường bệnh, ông nội không nhìn vào mắt anh, nở nụ cười đầu tiên với anh nói: "Đồng tử khác màu thì không nên tồn tại trong nhà họ Lam, nhưng cậu còn mạnh hơn cả chú cậu, là con cháu nhà họ Lam, tốt xấu gì cũng có chút tác dụng." Tối hôm đó là lần duy nhất anh cuồng loạn, đập vỡ lọ thuốc, lăn khỏi giường bệnh, trong lòng tràn đầy hoang mang mà ngã xuống đất. Không lâu sau, ông nội qua đời vì bạo bệnh, quyền hành được chuyển giao cho chú Hai thừa kế, bà nội nắm nhiều quyền phát ngôn hơn, gia tộc họ Lam chính thức xáo trộn, mà anh là đối tượng chú ý trọng điểm của bà nội, vô tình được đưa lên sàn, mới để lộ ngọn nguồn xấu hổ của người nhà họ Lam. Nhưng nếu ông nội còn sống thì sao? Nếu bà nội đối xử với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao thì sao? Cảm giác tội lỗi có thực sự tồn tại ư? Có lẽ hơn thế nữa, đó là sự sỉ nhục không thể đối mặt được. Một đám người như vậy, cái gọi là hào môn như vậy, vì để trả ơn cho bà nội, anh nhẫn nhịn cung cấp bản vẽ, bình tĩnh đối mặt đã là cực hạn, ngay cả lần trước vị đại cổ đông tới khiêu khích, cũng là vì bộ phận cũ trung thành của ông nội không thể chấp nhận anh cho đến tận bây giờ, nhiều lần cố gắng thay đổi nhà thiết kế. Bây giờ, vậy mà bà nội lại yêu cầu anh thừa kế? Đôi môi mất màu của Lam Khâm nhếch lên một chút, anh bật cười im lặng, trong mắt hiện lên ánh nước. Tống Chỉ Ngọc bị vẻ mặt của anh đâm vào đau lòng, nói nghiêm túc: "Khâm Khâm, nhà họ Lam đối xử với con như vậy, con hận là phải, bà tuyệt đối không phản đối, nhưng phương thức tốt nhất để rửa hận không phải là giữ nhà họ Lam trong tay con sao?" "Trong quá khứ ai làm con tổn thương, con hãy dùng khả năng của mình có được nó, để mọi người trong nhà họ Lam cúi đầu nghe lời con! Đây mới là điều khiến bà vội vàng mong con phục hồi sức khỏe, lấy lại giọng nói của mình. Bà rất muốn con có thể tự mình làm những việc đó!" Lam Khâm lặng lẽ nhìn Tống Chỉ Ngọc, nhìn thấy đôi mắt bà đỏ bừng vì kích động. Anh lắc đầu: "Bà sai rồi, đối với con cách tốt nhất là tránh xa, quên đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ." Tống Chỉ Ngọc nín thở. Lam Khâm dùng phần mềm giọng nói nói từng chữ một: "Con không hận, cũng không biết hận ai, con chỉ biết con yêu ai." Tang Du ôm đầu gối ngồi xổm ở ngoài cửa, dính sát vào ván cửa, cuộc nói chuyện của họ không phải quá nhiều, cô nghe được lờ mờ, nhưng cô hiểu ý của Lam Khâm như tâm ý tương thông, cô che miệng lại, cảm nhận cảm xúc của anh, nước mắt tràn ra làm ướt cổ tay áo của cô. Điều mà Khâm Khâm muốn chỉ có một người thực sự tốt với anh. Bà nội cho rằng mình đã lựa chọn đúng đắn và lý trí nhất, nhưng đối với Lam Khâm, đó cũng là lựa chọn lạnh lùng nhất. Đèn trong phòng khách chói mắt, Tống Chỉ Ngọc có hơi chóng mặt. Không phải là bà không có tình cảm, nhưng trong thế giới của bà tình cảm chiếm tỷ lệ quá ít, nhỏ đến mức mọi sự quan tâm chăm sóc dành cho Lam Khâm đều bị trộn lẫn với mục đích và sự nghiệp. Tống Chỉ Ngọc không thể trơ mắt nhìn tập đoàn bỏ lỡ cơ hội, cho dù thái độ của Lam Khâm như thế nào, bà cũng quyết tâm phải có bản thiết kế. Bà bắt đầu cân nhắc có nên tiết lộ bệnh tình của mình để đổi lấy Lam Khâm mềm lòng đồng ý không. Nhưng bà chưa kịp nói thì Lam Khâm đã ấn lên phần mềm giọng nói lần nữa. "Bà nội, con vẫn luôn cho rằng chúng ta là tình thân đơn thuần, rất nhiều chuyện không cần tính toán rõ ràng." "Bây giờ con đã hiểu." "Thảo nào bà thường xuyên dùng cách trao đổi với con." "Bản thiết kế đã vẽ cho Tiểu Ngư thì dù thế nào con cũng không thể đưa ra, nhưng con hiểu bà muốn gì. Để trao đổi với việc chuẩn bị phẫu thuật cho con, con sẽ cải tiến lại một số thiết kế trước đây, điều chỉnh chúng cho phù hợp với phong cách thương hiệu để làm bà hài lòng." "Nhà họ Lam có thể mượn cơ hội này để trở mình ở triển lãm không liên quan gì đến tôi. Chuyện cuối cùng con có thể hồi đáp lại bà chính là đưa cho bà bản thiết kế này." Lam Khâm đứng dậy nói: "Hôm nay bà mệt mỏi rồi, con sẽ thông báo cho chú Trần qua đây đưa bà về nghỉ ngơi, trước khi giải phẫu, con sẽ hoàn thành bản thiết kế." Tống Chỉ Ngọc nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng đau nhức. Trước kia bà có hổ thẹn tự trách với Lam Khâm, nhưng giờ phút này đã lên đến đỉnh điểm. Bà quyết đoán cả đời, nhưng lần đầu tiên bà cảm thấy xấu hổ vì sự nhiệt tình trong sạch của đứa trẻ. Bà định làm chậm lại, chậm lại một chút, sau đó từ từ hướng dẫn anh, nhưng thực sự đã quá muộn. ... Ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Dù sao, bà cũng không sống được lâu, Khâm Khâm thất vọng nhiều, sau này sẽ bớt thương tâm. Còn thừa kế... Bà còn ít nhất vài tháng để cố gắng thay đổi quyết định của anh. Tống Chỉ Ngọc uống một ngụm trà trái cây của Tang Du, môi răng bà tràn ngập mùi thơm ngọt ngào, bà thì thầm: "Nói với Tiểu Ngư, bà không trách con bé, con bé đã làm rất tốt." Sau khi nói xong bà không còn luyến tiếc nữa, ngẩng đầu ưu nhã xách túi lên, đi thẳng ra cửa. Lam Khâm đi sau bà hai bước, khi bà mở cửa, anh lại dùng giọng điện tử hỏi một câu: "Bà nội, bà quan tâm chăm sóc con đều là có nguyên nhân cả sao?" Tống Chỉ Ngọc dừng bước, thở dài: "Đúng vậy, thật đáng tiếc." Lam Khâm cười: "Còn khi bé thì sao? Khi đó con không có năng lực, bị bắt nạt, không biết gì, bà cũng đối xử với con rất tốt." Tống Chỉ Ngọc hít một hơi, quay mặt về phía anh, không chút che giấu nói lời từ đáy lòng: "Khi đó là do bà có trách nhiệm." Lam Khâm khó hiểu. "Nguồn gốc của việc con bị đối xử khắc nghiệt là vì ông chú cũng có đôi đồng tử khác đó," Tống Chỉ Ngọc chỉnh lại tóc mai lộn xộn của mình, chậm rãi nói: "Con có biết tại sao ông nội lại hận thấu xương ông chú đến vậy không? Ngoại trừ việc ông ta suýt phá hủy cơ nghiệp của nhà họ Lam, còn bởi vì ——" Hai mắt bà thâm thúy: "Ông ta vốn là vị hôn phu của bà." "Ông nội con tạo nghiệt rất nhiều, chết là xứng đáng, " Tống Chí Ngọc cười: "Nhưng con đáng thương, bà không thể làm như không thấy, nhưng con thật quá nổi bật, bà càng giúp con, ông nội càng ghét bỏ con." Sắc mặt Lam Khâm tái nhợt, huyết sắc cũng hoàn toàn biến mất. Tống Chỉ Ngọc quay đầu đi: "Khâm Khâm, đừng ảo tưởng chúng ta là gia đình, không có tình thân bà cháu thuần túy gì cả. Nhà họ Lam bao gồm cả bà, đều hổ thẹn với tình cảm của con." "Xin lỗi, để con thất vọng rồi." Hàng mi dài của Lam Khâm run rẩy nhìn thẳng vào Tống Chí Ngọc, cười nhạt, đôi môi khô khốc khép lại im lặng, lắc đầu nói: "Đã quen rồi." Lần này khoảng cách quá gần, Tang Du không bỏ sót một lời nào, trong lòng đau nhói, cắn chặt môi đứng dậy, trốn vào góc rẽ hành lang. Vài giây sau, cánh cửa mở ra từ bên trong, gót giày Tống Chỉ Ngọc vang lên lạch cạch, lưng vẫn thẳng như thường. Lam Khâm đi ra sau, nhìn bà biến mất vào thang máy. Hành lang vắng tanh, ánh đèn trắng xóa chói mắt. Tang Du cuộn mình dựa vào tường, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Lam Khâm lẻ loi trơ trọi đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc. Nỗi xót xa len lỏi thấu tận xương tủy, cô bất giác không thể cắn chặt môi mình trong chốc lát, âm thanh nghẹn ngào tràn ra mờ nhạt. Lam Khâm bỗng dưng chấn động, vội vàng quay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì theo bản năng đã sải bước về phía giọng nói quen thuộc nhất, băng qua không khí mát mẻ cuối thu, hai tầm mắt va vào, quấn chặt lấy nhau. Tiểu Ngư của anh... Băng giá trong lồng ngực Lam Khâm vỡ tan trong phút chốc. Tất cả cay đắng mất mát, đều sụp đổ tan rã trong khoảnh khắc nhìn thấy cô. Tang Du nhìn gương mặt anh, tâm trạng càng như đê vỡ, cô không đứng dậy nổi, dứt khoát ngồi thụp dưới đất, giơ cánh tay lên khóc nói: "Khâm Khâm, mau ôm em." Lam Khâm như nhào đến. Còn chưa kịp hỏi sao cô về sớm thế, anh đã ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô gái, cánh tay không ngừng run rẩy thu chặt lại, vùi đầu vào cần cổ ấm áp của cô, thở hổn hển cọ tới cọ lui, môi hôn loạn xạ, anh muốn cắn nhẹ nhàng, không ngừng liếʍ ʍúŧ ngọt ngào của cô, hận không thể khảm cô vào trong cơ thể, tan vào máu xương, mỗi một tấc đều kết hợp chặt chẽ, không chịu nổi một chút khoảng cách. Tang Du cũng không hề che giấu, cô choàng tay qua phần gáy lạnh băng của anh, nói: "Em nghe thấy hết rồi, Khâm Khâm, nếu anh muốn khóc thì cứ khóc, em ở đây." Lam Khâm nghiến răng đến chảy máu. Tang Du dán bên tai anh, hôn một cái rồi lại một cái, trên mặt khóc rưng rưng, nhưng là lời nói vẫn rõ ràng vì sợ anh nghe không rõ: "Anh nhớ rõ, anh không có một mình, anh còn có em." "Lam Tiểu Khâm, anh là của em, không cần ai khác hết," Cô thở không ra hơi, kiên trì nói: "Em yêu anh, anh không cần có năng lực, cũng không cần kiếm nhiều tiền, chỉ vì anh là Lam Khâm." Lam Khâm quỳ trên mặt đất, dùng hai tay nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, nóng lòng hôn lên môi cô. Nước mắt nóng hổi hòa quyện cùng nước bọt, dính trên môi lưỡi của hai người, ma sát dây dưa qua lại, có cả của mình và cả đối phương. Tang Du mặt đỏ bừng tới mang thai, thở hổn hển cố gắng tách ra, rơi lệ nghẹn ngào nói: "Em, em còn chưa nói xong, sau này đừng có liên quan gì đến nhà họ Lam nữa!" Đôi mắt cô đỏ như con thỏ, ngân ngấn nước, nhìn anh không chớp mắt: "Khâm Khâm, nhà họ Lam kinh doanh trang sức, nếu anh có bóng ma thì không cần thiết kế nữa, thiết kế bình thường thôi cũng được rồi, cũng không cần biết lợi nhuận được bao nhiêu, căn nhà này rất lớn, chúng ta có thể thay cái nhỏ hơn, miễn là mỗi ngày chúng ta ở
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]