Khi Tang Du mới bước lên xe, cô không dám khóc vì không nỡ xa mẹ, bây giờ... cô lại khóc lớn cho đã. Cô thu mình vào trong áo khoác của Lam Khâm như một tên trộm, trên đỉnh đầu chỉ lộ ra chiếc kẹp tóc sáng loáng "hôn hôn", nín thở, lông mi dài run rẩy, híp mắt nhéo hai cái trên eo anh, ngửa mặt lên nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể?" Lam Khâm bị cô chạm vào, trên da thịt như có điện, theo lòng bàn tay cô lan tràn ra ngứa ngáy khắp cơ thể. Anh nhẫn nhịn chịu đựng, hầu kết khẽ nhúc nhích, gật đầu. Tang Du lập tức không khách sáo, tay khác cũng không nhàn rỗi vén áo anh mò lên, hai tay không kiêng nể gì mà vuốt ve thỏa thuê. Cơ thể anh mát mẻ, nhưng bàn tay cô quá nóng, làm nổi bật sự trơn láng mịn màng. Tang Du vùi đầu dựa vào cánh tay anh, hơi thở nóng dần lên, đi trên lớp da mềm mỏng nhưng căng mịn, thỉnh thoảng đầu ngón tay lướt qua chỗ lõm nông trên lưng anh, anh nhạy cảm co rúm lại, nhắm mắt mím chặt môi, cố gắng kiềm chế phản ứng một cách lặng lẽ nhất có thể. Nhưng Tang Du rất hư. Anh càng kiềm chế, cô càng ngứa ngáy, muốn làm nhiều hơn. Xe đang di chuyển với tốc độ cao, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, chú Trần vẫn ngồi đằng trước, tiếng lốp xe chạy qua đường đều đặn theo quy luật, trong xe chật hẹp vô cùng yên tĩnh, với hoàn cảnh như vậy, khuôn mặt Lam Khâm tuy nhuốm đỏ nhưng vẫn giữ một vẻ liêm chính cấm dục, không loạn chút nào. Chỉ có Tang Du biết rõ, có thứ gì đó trên người được quần áo che giấu đang ngẩng đầu lên cứng rắn, nhiệt tình cấn lên đùi cô. Cô vốn không có ý định làm đến mức như vậy... Nhưng khi đã chạm tay rồi thì không dừng được, cô vừa không thể điều khiển, mất kiểm soát tự động dán chặt vào anh, vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, muốn bắt nạt khiến anh mất khống chế và xé toạc vẻ ngoài tỉnh táo bình lặng này mới thôi. Lam Khâm chịu không nổi nữa, nghiến răng mở mắt, cầm lấy đôi tay tác quai tác quái của Tang Du ra khỏi quần áo, ôm cô ngồi sang ghế bên kia, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại đỏ bừng của cô rồi kéo áo khoác lên che giữa chân mình, dịch lại bên cửa sổ xe, đặt trán lên trên kính như muốn dùng mát lạnh của cửa để hạ nhiệt xuống. Để cô chạm vào nó nữa... nó thực sự sẽ bùng nổ. Lúc này Tang Du đã thành thật, ngoan ngoãn cách xa anh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vị trí bị áo khoác che lại, thở ra một hơi. Lần thân mật gần nhất... chỉ mới hai ngày thôi đó! Phải đợi đến tháng sau mới có lần tiếp. Khoảng cách thật sự cũng không chắc lắm, chắc... ba bốn tháng sau khôi phục ổn định là có thể thử rồi nhỉ? Khuôn mặt đỏ au, Tang Du dựa trên cửa sổ thầm tính toán, trước sau gì cũng phải ngoan ngoãn hơn, không thể lúc nào cũng khiến Khâm Khâm khó chịu. Khi xe chạy vào thành phố, giữa hai người cách một khoảng trống, Lam Khâm tỉnh táo hơn chút, vừa quay đầu đã thấy Tang Du quay lưng về phía mình, yên lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe, lòng anh đau nhói, sợ cô khó chịu không vui, anh cúi đầu gõ một dòng rồi đẩy điện thoại qua.
Tang Du cầm lên xem —— "Tiểu Ngư bé cưng ngoan, đợi đến khi anh có nhiều cơ hơn... sẽ cho em sờ." Phía sau có một icon đôi mắt to lấp lành đầy vẻ nũng nịu. Sau khi Tang Du xem xong mũi nóng bừng lên, cô che mặt lại nhỏ giọng nói câu thô tục. Lam Tiểu Khâm trêu chọc người ta mà không hay biết thực sự đáng bị thế! Ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì còn chần chừ gì mà không bắt nạt nhỉ? Mỗi ngày vỡ mạch máu cũng là do anh tự tìm! Tang Du hít một hơi thật sâu, xoay người lại gần, ôm cánh tay dựa vào người anh, trừng mắt nói: "... Biết rồi!" Đường về còn rất nhiều thời gian, chú Trần cũng không lái xe quá nhanh, lúc đến trung tâm thành phố đã là ba giờ chiều, buổi biểu diễn phải đợi đến sáu giờ tối mới bắt đầu, có ba tiếng rảnh rỗi. Tang Du tưởng sẽ về tòa nhà nhỏ nghỉ ngơi trước, đã dự định xong sẽ thay quần áo và giày dép nào, không ngờ xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng không theo hướng nhà cũ nhà họ Lam. Cô tò mò hỏi: "Khâm Khâm, chúng ta đi đâu?" Câu trả lời của Lam Khâm rất đơn giản thẳng thắn: "Cửa hàng, đưa em đi dạo phố." Anh biết Tiểu Ngư thường đắn đo liên tục mỗi lần mua quần áo mới, giày cao gót thì gãy vì mắc vào bậc thang, trừ trang sức là vòng chân phỉ thúy anh tự làm ra, cô chỉ có vài món, tất cả đều là trang sức mấy chục tệ, khi cãi nhau với mấy họ hàng thân thích đó, anh cũng nghe ra cô không nỡ tiêu một xu cho chính bản thân mình. Anh đã tự trách mình không biết bao nhiêu lần, nếu lúc trước anh không lo ngại sợ hãi nhiều thứ, không cắt đứt liên hệ với cô lúc đại học, có đủ can đảm để can thiệp vào cuộc sống của cô nhiều hơn, anh đã sớm cố gắng bằng mọi cách để cuộc sống của cô dễ dàng. Nghe thấy dạo phố, mắt Tang Du sáng lên: "Có đến Nghi Gia bên cạnh không anh? Lần trước không kịp đi mua quần áo nam!" Bây giờ chuyện của mẹ cô đã ổn định, cô có thể yên tâm một nhà ba người sống ở căn nhà cũ, cô không muốn dọn đến quá sớm nên cũng không có nhu cầu mua nhà gấp, số tiền tiết kiệm được cũng đủ để Khâm Khâm tiêu xài. Lam Khâm cười lắc đầu, chú Trần đã quen việc, lái xe đến bãi đậu xe dưới lòng đất sáng đèn, liếc mắt bốn phía, toàn là xe xa xỉ với nhãn hiệu nổi tiếng. Trong vòng nửa giờ, Tang Du nhận ra suy nghĩ của mình thật ngây thơ. ... Tiêu xài? Cô sợ rằng cô chưa bao giờ biết đến từ này. Trung tâm thương mại hoàn toàn xa lạ với Tang Du, rất ít người, thỉnh thoảng khách hàng qua lại, tất cả đều trang điểm tỉ mỉ lụa là đẹp đẽ, cử chỉ thường thấy giống như các vị tiểu thư nhà họ Lam, còn tỏ ra trịch thượng khi nhìn người lạ, như nhìn từ trên cao xuống. Giương mắt dò xét cô gái nhỏ ăn mặc giản dị thêm vài cái, đến khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, lại vội vàng sửng sốt kinh diễm, thấp giọng bàn tán xem rốt cuộc là xuất thân nhà nào, bọn họ chưa từng nghe thấy trong hội. Tang Du không nghe rõ những lời xì xào bàn tán, nắm tay Lam Khâm đi về phía trước, đẩy nhẹ cửa vào cửa hàng. Nhìn mấy chị gái nhân viên cười tươi như hoa, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai, Tang Du cũng biết chắc giá cả không hề rẻ. "Khâm Khâm..." Cô siết chặt tay Lam Khâm: "Có phải rất đắt không? Chỉ cần mua những đồ như trước kia là được." Khoảng 299 tệ gì đó. Lam Khâm xoa đầu cô không đồng ý, anh nắm tay cô đi chầm chậm dọc theo từng giá quần áo, cô nhìn bộ nào đó lâu hơn, anh liền lấy xuống khoác lên khuỷu tay, đẩy cô vào phòng thử đồ, canh giữ một tấc không rời bên ngoài cửa. Ánh mắt các nữ nhân viên đều rơi vào Lam Khâm, ân cần tiến cử bưng trà rót nước, mời anh ngồi xuống sô pha, lúc đầu Lam Khâm chỉ lắc đầu, sau đó đều thờ ơ, lạnh lùng không thể tiếp cận. Khi Tang Du thay váy xong, lúng túng đẩy cửa phòng thử đồ ra, vẻ lạnh lùng trên mặt anh lại tan ra, ôm lấy bả vai cô xoay vào gương, si ngốc nhìn không nỡ rời mắt. Giữa mùa hè năm đó, Tiểu Ngư đã mong chờ một chiếc váy vải bông đơn giản mới trong thư. Kể từ bây giờ... anh muốn mua những chiếc váy đẹp mà cô thích, mặc lên người cô. Tang Du dựa vào ngực anh, vuốt ve vạt váy hỏi: "Nhìn đẹp không?" Lam Khâm gật đầu thật mạnh. Tang Du nhướng mày, hạ giọng: "... Giá thấp hơn thì tốt! Em chỉ thử thôi, không được mua, chúng ta đến chỗ khác đi!" Lam Khâm cười đưa điện thoại đến trước mặt cô: "Bé cưng, trả tiền rồi, còn có ——" Anh nghiêng đầu ra hiệu về phía mấy chiếc váy đã xếp hàng đợi sẵn trên ghế sô pha: "Thử tất cả chúng đi, hôm nay chọn một chiếc để mặc, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ đi cửa hàng tiếp theo." Tang Du bị hai chữ "bé cưng" kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức choáng váng đầu óc, huyết áp tăng vọt, đưa tay nhéo nhéo mặt anh:"Lam Tiểu Khâm! Anh đưa thẻ cho em có ích lợi gì? Em phải tắt hết tất cả chức năng thanh toán trên điện thoại anh đi mới được! Còn nữa —— Em còn chưa thử mà anh dám mua!" Lam Khâm tự động bỏ qua hai câu đầu, tự tin trả lời: "Anh có thể tưởng tượng, em mặc chắc chắn sẽ rất đẹp." Tang Du bị cưỡng chế kéo đi dạo đến khoảng năm giờ, nhìn thấy trong tay chú Trần có quá nhiều túi, cô cứng rắn bắt Lam Khâm đến khu quần áo nam, mặc một cái mới, cô mặc váy màu xanh nước biển đậm mới, chọn cho anh một bộ cùng màu làm đồ đôi. Sau khi Tang Du lấy thẻ của mình ra, cuối cùng Lam Khâm cũng nhận ra "đắt" là gì, anh ngăn cản thất bại, cau mày hôn môi dỗ dành muốn cô lấy lại thẻ. Tang Du hừ: "Bây giờ hiểu chưa? Khổ tâm hay không? Anh có thể kiếm được tiền, nhưng vẽ tranh có dễ không? Em còn nhớ kỹ mỗi đêm anh xé nát bao nhiêu tờ giấy vẽ, xem anh sau này có dám lại phung phí với em nữa không!" Thấy sắp đến thời gian buổi biểu diễn, 20 phút đi đường nữa, cuộc tranh luận đổ máu này không thể không tạm dừng, Lam Khâm đưa Tang Du xuống lầu một ăn cơm, bản thân anh thì trân trọng lấy bữa tối đã chuẩn bị sẵn —— cơm nắm cuộn rong biển với thịt gà băm. Tang Du ngồi vào bàn, Lam Khâm ngồi xuống cạnh Tang Du, thuận tiện cầm lấy nắm cơm ấm trong tay, ăn thỏa mãn.
"Ây —— tóc dài thật khó chịu," Tang Du vén tóc ra đằng sau, phần tóc bên tai dính vào miệng, cô nhè ra một cách khó chịu, tự lẩm bẩm một mình: "Sau này phải đi cắt!" Lam Khâm ít đồ ăn nên ăn nhanh hơn cô, anh lau tay đứng dậy, đi ra sau lưng cô, dùng bàn tay ấm áp giữ tóc. Tang Du sững sờ, quên cả ăn: "Khâm Khâm, anh không cần lo..." Nói kịp chưa xong, Lam Khâm cúi người tìm một chiếc lược nhỏ trong túi cô, nhẹ nhàng vừa phải chải lên từng làn tóc. Cơ thể Tang Du như bị hòa tan, những tức giận vừa rồi biến mất ngay lập tức. Anh dùng một tay giữ mái tóc dài của cô, tay kia chải lại những phần tóc bị xõa, cẩn thận kéo căng dây chun, quấn chúng thật thích hợp. Tang Du không nhìn thấy anh, nhưng có thể nhìn qua tấm kính đối diện. Phản chiếu bóng dáng vô cùng chăm chú phía sau cô, cao ráo mảnh khảnh, lông mi khép hờ, đôi tay anh nhẹ nhàng nâng niu như thể anh đang đối xử với một vật mỏng manh quý giá nào đó. Tóc buộc gọn gàng, Lam Khâm buông hai tay xuống, sờ lên vành tai nóng rực của cô, đưa màn hình cho cô xem: "Đừng cắt, sau này anh sẽ chải đầu cho em." Trái tim Tang Du run rẩy, quay người ôm lấy anh: "... Anh thật quá đáng!" Ở nơi công cộng mà dám câu dẫn cô! Lam Khâm không hiểu, còn tưởng là do buộc chặt quá, cố ý nới lỏng ra, ôm lấy cô nhắc nhở: "Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi." Tang Du vỗ trán, gào thét cầm lấy thức ăn cắn một miếng, liếc mắt nhìn Lam Tiểu Khâm, trong lòng có ngọn lửa nhỏ sôi trào. Bên ngoài sân vận động không có chỗ đậu xe, chú Trần không còn cách nào khác đành phải đậu xe ở xa, tóc đuôi ngựa của Tang Du lủng lẳng, kéo Lam Khâm chạy chậm trên đường, từ xa nhìn thấy poster khổng lồ do các fan tiếp ứng trên quảng trường bên ngoài sân vận động, đầy phấn khích chỉ cho Lam Khâm xem: "Khâm Khâm! Em muốn chụp ảnh chung!" Lam Tiểu Khâm chua xót trong đầu, trên đầu có một chiếc kẹp tóc hình bé cá béo ú, chụp ảnh Tang Du đang mỉm cười cùng thần tượng trên poster. Vừa mới chụp được hai tấm, một nhóm nữ sinh mặc đồ cổ vũ chạy qua bên kia quảng trường, khi đi ngang qua Lam Khâm, không hẹn mà cùng phanh gấp, liên tục cảm thán. "Má, đẹp trai quá!" "Thần tiên từ đâu vậy?!" "Fan nam Hàn Hàn đẹp trai vậy sao!" "Mau chụp ảnh mau chụp ảnh đi!" Tang Du chỉ lơ đãng không để ý chút, Khâm Khâm nhà cô đã bị một nhóm các cô gái theo đuổi idol táo bạo vây quanh. Cô tức giận đến mức lập tức quên mất thần tượng đứng bên cạnh, chạy tới gạt đám người ra, nắm lấy cánh tay Lam Khâm oán hận tuyên bố chủ quyền: "Các chị đây không phải đang theo đuổi thần tượng sao? Xin đừng sai đối tượng! Đây là bạn trai —— bạn trai của tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]