Tang Du cho rằng cô thu lại cảm xúc cũng đủ tốt, sẽ không để Lam Khâm phát hiện bất thường. Nhưng mà sau khi nghe thấy anh nói xong, hàng rào gian nan dựng nên không hề dự liệu mà sụp đổ, giọng nói trầm thấp của Trình Trì về bên tai, một mực quấn lấy cô: "Đại thiếu gia có thể chấp nhận... con gái của tội phạm bắt cóc không?" Bố cô không phải tội phạm bắt cóc, cô đã thấy chứng cứ vô cùng xác thực, có thể chắc chắn không hề lầm. Nhưng khi đó tin tức chấn động một thời, náo loạn đến mức mọi người đều biết, khiến một cô bé trong một gia đình bình thường thành nơi nghị luận bàn tán của mọi người trong một đêm. Thân thích trở mặt, hàng xóm tránh né, các bạn học và giáo viên thì thầm to nhỏ, mẹ cũng bạc trắng tóc, nằm trên giường bệnh hai ba năm, cô bỏ học chăm sóc cho bà, tiền trong nhà dùng hết, cô cũng không còn cách nào khác, vì thế mỗi ngày rời giường từ rạng sáng, đến giao lộ bày quán, bán cháo và mì gõ. Trước kia cô cảm thấy, thế giới của cô và Lam Khâm khác nhau một trời một vực, cô cũng không có ưu điểm gì, không hề nghĩ tới... Có thể được Lam Khâm yêu đậm sâu đến vậy. Nhưng đã có được rồi thì không thể nào buông tay, cho dù về sau phát hiện cô không tốt bao nhiêu, Lam Khâm cũng không được ghét cô! Cô là của anh, không chấp nhận trả hàng! Mũi Tang Du hơi chua xót, chép miệng không nói lời nào, Lam Khâm hôn lên mi mắt cô, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô, quay lưng về cô, tay duỗi về phía sau. "Anh làm gì vậy..." Tang Du quá để ý đến khả năng Lam Khâm sẽ ngại hình ảnh của cô, khóe mắt ươn ướt, tự giận dỗi chính mình. Khâm Khâm không được không yêu cô! Ủy khuất muốn khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]