Chương trước
Chương sau
Thứ hai đầu tuần.
Sáng sớm chín giờ rưỡi, Cổ Lực buổi sáng mười giờ có khóa tiếng Anh tạp chí tuyển đọc, đè xuống đồng hồ báo thức kêu oa oa, còn ngái ngủ rời giường. Chuyện thứ nhất khi rời giường, đánh răng rửa mặt thay quần áo, cầm ra nửa cái bánh mì nướng còn trong tủ lạnh làm bữa sáng, đến ban công đem bình tưới nước đổ đầy nước, bắt đầu tưới hoa.
Gần đây dây leo càng ngày càng dài, cũng không thấy nở hoa, Cổ Lực hỏi qua một cửa hàng bán hoa rất có tiếng, theo ông chủ bán hoa tuấn tú tỏ vẻ, hoa lâu chưa nở chỉ là bởi vì mùa còn chưa tới.
“Các ngươi phải khỏe mạnh, thời điểm nên nở hoa, phải nở hoa được, có nghe hay không?” Cổ Lực mong đợi chúng nó. Tưới hoa xong, buông bình tưới nước, cưỡi xe đạp, đến trường.
Mười giờ, Hoa Đôn kéo đại môn cửa hàng bán hoa, cầm chổi quét cửa tiệm. Công nhân lục tục vào cửa, thay đồng phục thống nhất, chuẩn bị trước khi mở cửa tiệm. Hoa Đôn quét xong sân cửa, trở lại cửa hàng bán hoa phun phun nước cho đóa hoa, sửa sang lại các cành con, khiến chúng nó thoạt nhìn càng thêm ngăn nắp xinh đẹp, càng có dễ bán.
Rõ ràng chiếu cố phần đông đóa hoa, lại tổng cảm giác có thứ gì bị hạ xuống. Tựa hồ còn có một đóa hoa càng trọng yếu hơn phải hảo hảo chiếu cố. Là đại cúc Ba Tư, Tử La Lan, hoa hồng trắng, Thiên Đường điểu, hay là hoa lan? Trong cửa hàng có hoa khó gieo trồng bảo tồn, đều nhận được chiếu cố thích đáng. Nhưng y luôn cảm giác còn có một đóa hoa không nhận được chiếu cố.
Y còn chưa giúp nó tưới nước bằng vòi sen, thêm dịch dinh dưỡng.
“Chủ tiệm, đừng ngẩn người, những khách nhân đều đến đây.” Công nhân gọi Hoa Đôn quay về.
“Mikoto a, trong cửa hàng chúng ta có phải còn có hoa nào chưa tưới nước hay không?” Hoa Đôn hỏi Mikoto nhân viên cửa hàng.
“Hoa đều tưới rồi. Tưới nữa chắc chết đuối.” Mikoto nói, trong tay vội vàng hoàn thành bó hoa ngày hôm qua chưa làm xong.
“Luôn cảm giác có hoa còn chưa tưới nước.” Hoa Đôn trong lòng không kiên định.
“Nghĩ quá nhiều.” Mikoto cười nói, “Đây chính là điềm báo tẩu hỏa nhập ma.”
Những khách nhân vào tới, mua một bó hoa, Hoa Đôn bắt đầu công tác. Tháng sáu là mùa thịnh vượng kết hôn cùng tốt nghiệp, mọi người đối nhu cầu lượng hoa tăng lớn, bởi vậy sinh ý so bình thường lui tới còn tốt hơn.
Cho dù bận rộn, cũng không thể quên cảm giác không kiên định vừa rồi kia. Thật lâu lái đi không được.
Một giờ rưỡi, Ngôn Thâm thu thập bát đũa cơm trưa, để vào máng rửa chén. Tiểu Thức Thần ở một bên chờ lệnh, hai vị Thức Thần bốn tay, mang bao tay chuyên dụng rửa chén, sợ bị nước dính vào. Chờ Ngôn Thâm thối lui phòng bếp, tiến lên bắt đầu rửa chén.
Ngôn Thâm cắt một đĩa hoa quả, mang sang phòng khách, Hồ Ly đang nhàn nhã xem TV. Hồ Ly quen sinh hoạt nhân loại, không rời nhất chính là TV. Nhìn chằm chằm TV, miệng không quên ăn ăn trái cây.
[Thật ngọt. Quả dưa hấu này ăn ngon. ] Hồ Ly khen ngợi, hoa quả là dưa hấu hồng, ngọt lại nhiều nước.
“Bởi vì là trúng mùa, đương nhiên ăn ngon.” Ngôn Thâm nói, “Thừa dịp hiện tại đang chín, không bằng lại mua một quả?”
[Được a. ] Hồ Ly lại ăn một mảnh.
Tiểu Thức Thần bưng đi đĩa hoa quả rỗng tuếch, quay về máng rửa chén tiếp tục rửa chén.
Nghỉ trưa một lát, Hồ Ly tắt TV, nằm trên đùi Ngôn Thâm ngủ. Dùng nhân hình gối lên Ngôn Thâm, sẽ khiến Ngôn Thâm không thích hợp, Hồ Ly tri kỷ biến trở về nguyên hình ngoan ngoãn nằm. Tay Ngôn Thâm khi có khi không sờ lông Hồ Ly, thuận tiện mở một ít lông rối. Thẳng đến mệt mỏi ngừng động tác trên tay, nhắm mắt lại, cùng Hồ Ly cùng nhau ngủ.
Ba giờ, Ngôn Thâm tỉnh lại sớm hơn Hồ Ly, cẩn thận không kinh động y, ôm y qua một bên. Nhưng Hồ Ly vẫn mở mắt ra, buồn ngủ nồng hậu, đang lúc bị vây nửa mê nửa tỉnh. Ngôn Thâm sờ sờ y, trong chốc lát lại ngủ.
Thấy y ngủ, mới rời đi. Ngôn Thâm đi đến trong phòng đình viện, Đại Thức Thần đang ngồi chồm hỗm trên hành lang, bên cạnh bình tưới nước đổ đầy nước, đã chờ hồi lâu.
“Đợi lâu.” Ngôn Thâm nhắc lên bình tưới nước, đổi giày, bước vào đình viện. Tưới nước cho yêu hoa Thường Phi.
[ Ngôn Thâm đại nhân, ta vừa mới —— ] Thường Phi nói chuyện với Ngôn Thâm, [ Còn tưởng rằng ta nhìn thấy ảo ảnh. ]
“Xin lỗi, khiến cậu đợi lâu.” Ngôn Thâm áy náy.
[ Không, như thế nào sẽ. ] Thường Phi nói, [ Là ta rất phiền toái, nhu cầu lại lớn. Một ngày phải tưới ba lượt nước. Tưới quá nhiều nước, gốc lại sẽ hư rụng. ] Chính hắn đều ngại phiền toái, huống chi là Ngôn Thâm đại nhân chiếu cố mình.
“Điểm ấy ngược lại là không sao.” Ngôn Thâm cười nói, hắn cũng không cảm thấy phiền toái.
Thường Phi cảm động, [ Ngôn Thâm đại nhân, ngươi nhân thật sự là quá tốt. Có thể có được tiểu hài tử của ngươi, nhất định là phúc khí ta đời trước đã tu luyện. ]
Về điểm ấy, mới để cho Ngôn Thâm từ đáy lòng cảm giác phiền toái. Ngôn Thâm bất đắc dĩ, “Thường Phi, ngươi không có tiểu hài tử của ta.”
[ Vậy theo ta giao phối đi. ]
“Đây là chuyện không có khả năng.”
Loại đối thoại này, ba hai ngày đầu thường xuyên xuất hiện, may mà từ Thường Phi đến đây sau, Hồ Ly rất ít lại đây đình viện nơi này tham xem. Lời nói này nếu để y nghe, chỉ sợ Thường Phi cũng chỉ còn lại có tro.
Ngôn Thâm mau mau tưới hoa, mau chóng rời đi.
Ba giờ rưỡi, Ngôn Thâm cùng Đại Thức Thần xuất môn mua thức ăn.
Ngôn Thâm cầm túi mua sắm siêu khổng lồ đưa Thức Thần, bởi vì hôm nay muốn mua quả dưa hấu lớn nhất.
Tại bên người Thức Thần vênh mặt hất hàm sai khiến, không, chỉ là bởi vì mình là ẩn hình, không thể lấy này nọ, sẽ dọa đến người qua đường, mới chỉ đành sai sử Thức Thần. Muốn biết có một số việc là chỉ có đương sự mới có thể biết được rõ ràng, tỷ như chọn dưa hấu, gõ gõ dưa hấu nghe thanh âm bên trong một chút, muốn biết ăn ngon hay không, chỉ có đương sự mới nghe được rõ ràng. Lại tỷ như, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn rau dưa, nếu muốn tự tay sờ qua mới biết được mới không mới.
Từ sau Ngôn Thâm đội mặt nạ, những việc nhỏ nhìn như đơn giản, toàn bộ không làm được.
Vốn nửa giờ có thể chấm dứt mua thức ăn, hiện tại lại phải ở trên chợ tốn một giờ mới có thể giải quyết.
“Này không tốt, đổi kia.” Ngôn Thâm khiến Thức Thần buông tay cải thìa uể oải trong tay, chỉ vào một cải thìa khác sáng ngời hữu thần. Thức Thần toàn lực phối hợp, cầm cải thìa sáng ngời hữu thần thanh.
Năm giờ, về nhà, nhóm Tiểu Thức Thần liền đứng ở cửa hoang mang rối loạn tiến lên đón. Hai người cùng nói, [ Không tốt, không tốt. ], [ Lục chủ nhân, Lục chủ nhân. ]
“Một đại biểu nói chuyện là được. Ngươi nói.” Ngôn Thâm chỉ vào một con trong đó, khiến hắn nói.
[ Hồ Ly chủ nhân, tỉnh ngủ tìm không thấy Lục chủ nhân, đang phát giận. ] Tiểu Thức Thần nhanh chóng báo cáo tình huống.
“Cũng không phải tiểu hài tử.” Ngôn Thâm bất đắc dĩ thở dài, cởi giày, lướt qua nhóm Tiểu Thức Thần.
Nhóm Tiểu Thức Thần ở sau người nhỏ giọng nhắc nhở, [ Hồ Ly đại nhân ở tàng thất. ]
Ở tàng thất làm cái gì? Ngôn Thâm nhíu mày nghi hoặc, đi nhanh tiếp cận tàng thất, cửa không khóa, Hồ Ly ở bên trong. Đang muốn gõ cửa, nói cho y biết người trở lại. Hồ Ly đột nhiên thân mình một bên, ồn ào tìm đến, khiến Ngôn Thâm thấy rõ ràng. Trong tay chính là gương lần trước Hồ Ly nói muốn đưa hắn, nghe được y tức giận nói, [ Lục Ngôn Thâm! Nhìn ngươi chạy nơi nào! ]
Cái này cũng có thú. Ngôn Thâm hai tay vòng ngực, bên miệng cười như có như không, quan sát Hồ Ly phản ứng kế tiếp.
Hỗn độn mặt gương bắt đầu truy tìm Ngôn Thâm Hồ Ly muốn tìm —— ở cửa tàng thất! Hồ Ly cả kinh, quay đầu, cùng Ngôn Thâm bốn mắt chạm nhau. Một trận xấu hổ.
Ngôn Thâm nhấc tay, đẹp trai vung lên, “Hello.”
Hồ Ly phục hồi tinh thần, bùng nổ, [ Ngươi chạy tới nào? ]
“Ta cùng Thức Thần đi ra ngoài mua thức ăn. Không chạy, chúng ta dùng đi.”
[ Ngươi muốn xuất môn có thể bảo ta rời giường, chúng ta có thể cùng đi ra! ] Hồ Ly tức giận.
“Ta thấy ngươi ngủ rất say, không muốn đánh thức ngươi.” Ngôn Thâm vẫn cười.
[Không được, ngươi nhất định phải gọi tỉnh ta. Về sau mặc kệ ta ngủ say, ngươi phải gọi tỉnh ta! ] Hồ Ly tức giận bắt hắn phải thề. Bức Ngôn Thâm nhất định phải nhiễu người tỉnh mộng.
Lấy ngữ khí lừa gạt, phát thệ, tuy rằng một chút hiệu lực cũng không có, nhưng vẫn khiến Hồ Ly an tâm rất nhiều.
Buổi tối sáu giờ rưỡi, Cổ Lực mua cơm thịt nướng về nhà làm cơm tối, trước khi ăn cơm không quên tưới nước thêm một lần, cùng này phóng khách yên lặng tâm linh trao đổi một phen sau, trở về phòng mở cơm thịt nướng ra nhanh chóng cắn ăn.
Rời TV, xem có nào tin tức báo nói, thuận tiện mắng mắng một ít nhân vật chính trị đáng chết tham ô, hoặc là đồng tình một ít người hy sinh xã hội hình M*. Đổi kênh, vừa lúc có tiết mục giải trí không tệ, Cổ Lực nhìn xem cười ha ha.
*Chi tiết M-shaped society, chỉ hình thái xã hội phân làm 2 thái cực giàu có và bần cùng.
Thời gian yên lặng trôi qua, cảm thấy mỹ mãn tắt tv, mở ra máy tính bàn, bắt đầu chơi game, lúc đăng nhập vào game là mười giờ.
Mười giờ rưỡi, Hoa Đôn kéo cửa sắt lên, đóng cửa hàng bán hoa. Cùng Mikoto tạm biệt sau, trở lại trong phòng cửa hàng của mình.
Nhìn bốn phía quanh phòng, không có biến hóa gì, nhưng luôn cảm giác trên giá giống như thiếu cái gì.
Hắn buộc mình đừng nghĩ quá nhiều, vào phòng tắm, tắm rửa một cái, đi ra, nhiệt khí tràn ngập, tầm mắt lại dừng ở trên giá trống rỗng. Là động tác theo bản năng.
Có thể là quá mệt mỏi. Hoa Đôn nhào lên giường đôi, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Ngay cả tóc cũng quên sấy khô.
Một ngày liền qua như vậy.
            – TOÀN VĂN HOÀN –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.