Chuyển ngôi của Ngôn Thâm về hắn, vì Ngôn Thâm đã hơn hai mươi rồi!
[Nhờ ngươi —— ] Một câu nhẹ giọng thở dài.
Lục Ngôn Thâm từ trong mộng bừng tỉnh. Ánh mắt sau khi quen bóng tối, quay đầu nhìn về phía hồ ly bên người, ngủ thật sự chìm, không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngôn Thâm nhẹ nhàng thở ra, may mắn chính mình không có đánh thức y. Buồn ngủ đột kích, lại lần nữa ngủ.
Hôm sau, Ngôn Thâm ở trên sàn nhà nhìn đến một mảnh cánh hoa trắng. Khom người nhặt lên cánh hoa, hắn nhớ rõ bộ dáng vốn có của cánh hoa này, hẳn là hoa dành dành. Lúc ấy, kỳ thật không có nghĩ nhiều cái gì.
“Đã lâu không thấy được hoa dành dành.” Ngôn Thâm đối với cánh hoa thì thào tự nói, còn kỳ quái trong nhà như thế nào có hoa cánh hoa xuất hiện.
Mở ra cửa sổ, khiến cánh hoa theo gió thổi đi. Chẳng lẽ nói giấc mơ ngày hôm qua kỳ thật là mộng của hoa dành dành? Ngôn Thâm đột nhiên nhớ tới mộng ngày hôm qua. Nhưng hắn ở trong mộng, cũng chỉ có nghe một câu nhờ ngươi mà thôi. Hẳn là nghĩ quá nhiều.
Mấy ngày sau, Ngôn Thâm cơ hồ quên đóa hoa cùng chuyện giấc mộng, lại bị hồ ly nhắc tới.
[Ta biết có địa phương, có rất lớn hoa dành dành.] Y nói.
Lúc ấy vừa lúc là giờ cơm trưa, Ngôn Thâm sửng sốt, như thế nào sẽ đột nhiên nhắc tới hoa dành dành, thiếu chút nữa đem trứng chiên luôn.
“Ngươi như thế nào ——” Ngôn Thâm nhanh chóng đem trứng để lên cái đĩa. Bưng lên bàn, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-ky-dam-chi-yeu-hoa-thuong-phi/39542/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.