Đêm dài nhân tĩnh, thế giới đều ngủ say, im lặng đến ngay cả tiếng kim rơi đều nhất thanh nhị sở.
Phù ──
Ngôn Thâm mạnh mở mắt ra, tuy rằng mở mắt ra lại cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghe được tiếng thở dốc bản thân đủ để đánh thức người khác.
Thân thể cậu trong nháy mắt không thể động đậy, cậu bất lực chờ đợi khôi phục tri giác.
Thẳng đến tay có thể động, mới che mặt mình.
Nhẹ nhàng khóc.
Ác mộng.
Nội dung giấc mơ đã quên, chỉ biết là rất bi thương rất bi thương.
Bi thương đến cậu không thể động đậy, bi thương đến cậu không thể hô hấp, bi thương đến cậu chỉ có thể dùng khóc đến biểu đạt cảm xúc.
Hồ ly, cứu ta.
Cậu vô thanh phát ra tiếng cầu cứu, toàn thân vô lực.
[Làm gì rồi! Trời còn chưa sáng, nháo cái gì nháo a! ] hồ ly như là tâm linh tương thông, tỉnh lại, miệng nhiễu lẩm bẩm. Y ngồi dậy, nhìn thấy Ngôn Thâm bất lực khóc, vốn muốn trách cứ lời nói toàn bộ nói không nên lời.
[Sao thế?] Đẩy tay Ngôn Thâm che mặt, mặt đối mặt nhìn cậu.
“Mơ ác mộng…” Ngôn Thâm nức nở, mông mông lung lung nhìn hồ ly, rốt cục an tâm lại.
[Lại mơ ác mộng?] Hồ ly hoang mang, Ngôn Thâm một đoạn thời gian rất dài không mơ ác mộng, còn tưởng rằng cậu đã không còn bị ác mộng bừng tỉnh.
“Hồ ly, ” Ngôn Thâm vươn tay ôm lấy hồ ly lông xù, nhẹ nhàng nói, “Để ta ôm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-ky-dam-chi-ho-ly-don-dau/2155170/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.