*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngôn Thâm ngồi yên ở một góc câu lạc bộ ảo thuật, ánh mắt trống rỗng. Giờ phút này hồ ly bồn chồn không thôi, y liên tiếp đối ảo thuật gia trên đài biểu diễn phát ra tiếng hừ.
“Kế tiếp, tôi sẽ khiến ống nghiệm xuống phía dưới.” Chung Khuê nói, làm ra động tác thi pháp.
Người bên ngoài nhìn vào, ống nghiệm nhẹ nhàng theo như lời hắn xuống phía dưới. Trên thực tế, là một tên tiểu quỷ hắn dưỡng cầm ống nghiệm dời xuống.
“Tiếp, tôi sẽ biến ra một con bồ câu.” Nói, Chung Khuê nhanh chóng vò một tờ giấy, đem giấy giấu trong khăn lụa, giây tiếp theo, giấy biến thành bồ câu trắng.
“Oa ——” mọi người vô cùng kinh ngạc, tiếng kinh hô không ngừng.
Ngôn Thâm như trước ánh mắt trống rỗng, tiếp tục ngẩn người.
“Các vị, tin tưởng tôi mọi người cũng có thể làm được.” Chung Khuê hành lễ, xuống đài khom người chào, “Tôi là ảo thuật gia giáo viên hướng dẫn —— Chung Khuê, xin chỉ giáo nhiều.”
“Có thể lại lần một không?” Các loại yêu cầu vang lên.
“Không được, bồ câu của tôi bay đi phải quanh một vòng trái đất mới có thể trở về. Tôi muốn đợi nó trở về, mới có thể tiếp tục biểu diễn.” Chung Khuê bậy bạ.
“Cái gì a?” Mấy câu này cũng vang lên.
“Không bằng để học trưởng tỷ, biểu diễn đi.” Chung Khuê cười nói, đem quyền chủ đạo ra, đi xuống đài.
Chủ tịch vừa lên đài, lập tức tuyên bố: “Tuy rằng không lợi hại như giáo viên, mong mọi người thông cảm nhiều hơn.” Sau đó bắt đầu biểu diễn, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chung Khuê bước chậm đi đến trước mặt Ngôn Thâm, sau đó ngồi xuống.
“Hắc, ngẩn người đã bao lâu?” Hắn ở trước mặt cậu phất tay, “Cậu bỏ qua tư thế oai hùng của sư phụ.”
[Oai hùng cái gì? Ngươi là tên lừa gạt!] Hồ ly kêu, chưa thấy người so với y còn không biết xấu hổ hơn.
“Còn ngẩn người!” Chung Khuê cúi người, ở bên cạnh cậu nói nhỏ: “Không sợ tôi đẩy cậu?”
Ngôn Thâm chớp chớp mắt, vẻ mặt chậm rãi khôi phục. Nhìn lại vừa thấy, vị này trước mắt áo mũ chỉnh tề, tản ra hormone nam tính.
Này phải ngược dòng đến ngày thứ hai sau khai giảng, cũng chính là ngày xin gia nhập câu lạc bộ, cũng chính là đại hội câu lạc bộ cướp người. Vốn cậu hạ quyết tâm, muốn gia nhập câu lạc bộ hải âu—— câu lạc bộ về nhà. Nhưng mà, cậu thiên tính vạn tính, chính là không tính đến ngoài ý muốn.
Cậu ngoài ý muốn gặp được Chung Khuê, hoặc là nói, Chung Khuê chắn trước mặt cậu ngăn cản cậu về nhà, cũng chính là “chặn người” trong truyền thuyết.
“Nếu cậu không muốn bị tai nạn, thì theo tôi đi.” Vừa mở miệng chính là uy hiếp, thái độ không cho phép phủ nhận, tới gần cậu lôi cậu đi.
Ngôn Thâm ngay hỏi còn chưa kịp hỏi, liền bị người bắt bỏ vào câu lạc bộ ảo thuật.
Người câu lạc bộ ảo thuật kỳ thật không ít, chỉ học trưởng tỷ đã có 30 người, xem như câu lạc bộ lớn.
Tất cả mọi người hưng trí bừng bừng, chỉ có cậu như người ngoài cuộc.
“Đang suy nghĩ gì?” Chung Khuê hỏi, thân mật sờ hai má Ngôn Thâm.
[Ê! Ngươi làm gì!] Hồ ly nhảy lên, che ở giữa bọn họ, hung tợn trừng hắn, phóng ra hỏa hồ, quay chung quanh hắn.
“Chậc chậc, sủng vật không giáo dưỡng.” Chung Khuê khinh thường nhìn hồ ly.
Ngôn Thâm trong đầu không ngừng hiện lên câu thành ngữ này, vừa rồi tức giận với xấu hổ, còn ngăn ở trước ngực thật lâu không đi.
Bị chặn lại hay là bị chỉnh cái gì cũng không sao cả! Hắn muốn làm liền làm đi! Đạo sĩ khốn nạn!
[Ê! Ê! Lục Ngôn Thâm!] Hồ ly ở phía sau đuổi theo, không nghĩ tới Ngôn Thâm chạy nhanh như vậy, lấy nguyên hình nó căn bản không cản nổi cậu. Y biến thành nhân hình, đi nhanh đi nhanh đuổi theo Ngôn Thâm.
Đuổi theo cước bộ của cậu, đưa tay giữ chặt cậu, hai người dừng ở sân trường học, sân trồng rất nhiều cây, ở giữa còn có hồ nước lớn, trong hồ nước không có cá, không có hoa sen, chỉ có lục tảo*, tựa hồ bỏ hoang rất lâu.
*Tìm trên gg ra tảo Chlorella, nên để luôn vậy.
[Ngươi chờ một chút!] Hồ ly giữ chặt cậu, không để cậu tiếp tục đi.
Ngôn Thâm đột nhiên xoay người, ánh mắt kiên định tuyên bố: “Ngươi không phải sủng vật của ta.” Nhìn thẳng mặt người giống y như mình.
[Vô nghĩa, ta đương nhiên không phải.] Hồ ly nhíu mày nói.
“Ngươi là…”
Ngôn Thâm tới gần phía trước, hai người vốn cũng đã rất gần, giờ phút này cơ hồ không có khoảng cách.”Ngươi là người…” Ngôn Thâm chạm mặt hồ ly.
“… ta thích.” Cậu hôn môi hồ ly, mặt giống nhau như đúc, môi giống nhau như đúc, nhưng mà hương vị lại không giống nhau.
Hồ ly đáp lại cậu, lý trí tự nói với mình đẩy cậu ra, tay lại không tự chủ ôm cậu.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi, trong lòng vẫn rất khẩn trương. Ngôn Thâm hai tay run rẩy ôm y. Cuối cùng mệt mỏi, mới tách ra.
Ngôn Thâm mặt hơi đỏ, hồ ly cũng không hơn bao nhiêu.
Ngôn Thâm nhìn chằm chằm mặt hồ ly, đưa tay lên ở bên miệng y lau nhẹ, cười nói: “Nước miếng của ta.” Trên tay một mảnh ẩm ướt, đây là chứng cứ kỹ xảo không tốt.
[Ngươi cũng vậy.] Hồ ly cũng làm theo, ở trên mặt cậu cũng ẩm ướt.
Không khí dần ngọt ngào, nhìn nhau cười.
Ngôn Thâm đột nhiên một trận hoa mắt, dựa vào hồ ly trượt xuống.
“Không…” Muốn nói không có việc gì, lại đứng dậy không nổi.
[Ngươi không phải bị ta hôn đến mềm chân chứ?] Hồ ly nghi hoặc hỏi.
Mới không phải đâu! Muốn phản bác y, lại không khí lực.
Cậu cảm nhận được một luồng ác ý, tuy rằng không biết là từ nơi nào phát ra.
[Ta đỡ ngươi về nhà.] Hồ ly đỡ cậu đi tới, [Hay là muốn đi Quỷ đạo?] Lẩm bẩm gọi ra, siêu nhanh chóng.
“Không, không cần.” Ngôn Thâm lắc đầu, không khí Quỷ đạo âm trầm sẽ chỉ làm thân thể càng thêm không thoải mái.
[Được rồi, vậy ngươi nắm chắc.] Hồ ly nhắc nhở cậu. Nhưng y không nghĩ tới, nếu như thế này đỡ Ngôn Thâm đi ra ngoài, sẽ đưa tới chú mục dù sao không ai có thể dựa vào không khí mà đi.
“Không cần, ta có thể đi.” Ngôn Thâm nói, tự cố bước đi, nháy mắt bước ra khỏi sân, ác ý biến mất. Cậu quay đầu, kinh ngạc nhìn sân đình.
Rõ ràng cái gì cũng không có.
Không có người hoặc là linh hồn gì, chỉ có cây cùng hồ nước ở giữa.
[Sao vậy?] Hồ ly hỏi.
“Hình như là lạ.” Ngôn Thâm chỉ sân, nhíu mày.
[Ngươi tốt nhất không nên xen vào.] Hồ ly liếc mắt nhìn sân đình* một cái, lạnh lùng nói: [Không giống với thứ thường lui tới, không dễ xử lý.]
“Ách, cũng có quỷ quái ngươi không làm được.” Ngôn Thâm ngoài ý muốn nói.
“Này! Lục Ngôn Thâm!” Từ phía sau xa xa, truyền đến tiếng kêu to. Ngôn Thâm quay đầu, rõ ràng nghe được âm thanh, nhưng không có ai.
Ba ba ba ——
Âm thanh chim nhỏ vỗ cánh, càng ngày càng gần, xa xa nhìn thấy bồ câu bay tới, đứng ở trước mặt bọn họ.
“Chờ tôi.” Bồ câu đột nhiên ra tiếng.
[Thức Thần đạo sĩ thúi.] hồ ly khinh thường nói, ngón tay bắn ra, bồ câu bốc cháy.
“Đừng như vậy.” Ngôn Thâm đưa tay, chụp tắt hỏa diễm, “Cho dù là Thức Thần, cũng không thể tùy ý làm hỏng.” Bồ câu đã biến thành tờ giấy rách nát.
“Không hổ là đồ đệ của tôi, rất có tư chất đắc đạo thành tiên.” Chung Khuê từ một đầu khác xuất hiện, tựa hồ cố ý tránh đi sân đình, vòng đường xa.
[Đắc đạo thành tiên là nhân loại vọng tưởng, nhân loại chết đi sẽ chỉ xuống địa ngục.] Hồ ly hừ lạnh, thái độ nhất quán, khinh thường nhân loại.
“Ý tưởng quá bi quan.” Chung Khuê lần đầu nhìn thẳng vào hồ ly, cũng đáp lại lời của y. Nhưng mà, hắn rất nhanh liền đem lực chú ý chuyển tới trên người Ngôn Thâm, “Tôi muốn giải thích hành vi của tôi vừa nãy.” Hắn trịnh trọng giải thích.
“Tôi tha thứ anh, hy vọng anh có thể hiểu được, hồ ly cũng không phải sủng vật của tôi.” Ngôn Thâm vui vẻ nhận, thuận tiện đem lời nói rõ ràng, “Còn có, mời anh đừng kêu đồ đệ của tôi, tôi cũng không có ý nguyện theo anh học pháp thuật.”
“Về điểm thứ nhất, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.” Chung Khuê cười nói, hắn một tay để lên vai Ngôn Thâm buộc cậu đồng hành, “Cùng nhau về nhà đi, tôi có thể đưa cậu.”
[Ê! Thêm chút tôn trọng.] Hồ ly tiến lên một bước, đẩy tay Chung Khuê ra.
Ba ——
Tay Chung Khuê rời Ngôn Thâm, lại không phải bởi vì hồ ly quấy nhiễu, mà là quạ đen không hề báo động trước đột kích đến.
[Hừ, xem ra phía sau ngươi còn có nhân vật càng nguy hiểm.] Hồ ly cười lạnh, nhìn quạ đen tập kích cậu, bị hỏa hồ thiêu thành mảnh nhỏ.
“Quạ đen kia không phải của anh ta?” Ngôn Thâm hỏi, cho tới nay cậu đều tưởng rằng quạ đen là Thức Thần Chung Khuê, dù sao quạ đen cùng hắn cơ hồ như hình với bóng.
“Là của tôi cũng không phải của tôi.” Chung Khuê nói, hắn cầm lấy vụ giấy, nhíu mày, “Nóng quá.” Lại buông vụn giấy, xem ra có thể trực tiếp đụng vào hỏa hồ, chỉ có một mình Ngôn Thâm.
Quạ đen xung quanh m lại bay tới hai, khoảng cách lại kéo gần Chung Khuê, giống thủ vệ phía sau một trái một phải.
“Ai kêu ngươi thiêu nó.” Chung Khuê oán giận. Từ trong túi tiền cầm ra lá bùa, biến ra bồ câu, công đạo nói mấy câu sau đó để nó bay đi.
[Dính dáng ta cái rắm.] Hồ ly nói.
“Tiểu hồ ly, không được nói thô tục!” Ngôn Thâm cảnh cáo y. Cậu chán ghét nhất hồ ly nói thô tục.
Một lát, bồ câu trở lại, quạ đen bay đi một con. Bồ câu đứng trên cánh tay Chung Khuê, miệng ngậm một tờ giấy. Chung Khuê lấy giấy, là một tờ phù chú đen để bạch tự.
Giây tiếp theo, giấy biến thành bò cạp, phần đuôi hung hăng đâm vào da thịt của hắn, hắn thở hổn hển
“Trời ạ!” Ngôn Thâm tiến lên, đập rớt bò cạp, “Anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Chung Khuê đưa tay mở ra, căn bản không có dấu vết bị thương. “Chỉ là đùa dai.” Bất đắc dĩ cười cười.
[Phái loại Thức Thần trình độ này, đối phương thầm nghĩ để ngươi đau a. Bất quá, ngay cả chút ấy tiểu xiếc cũng không thấy chọc thấu ngươi, cũng quá tam lưu đi.] Hồ ly đốt Thức Thần bò cạp, sau đó đem nó ăn vào trong bụng, [Sặc, khó ăn quá.]
“Ai kêu ngươi ăn loạn cái gì.” Ngôn Thâm xoa đầu của y. “Bất quá lại nói, đến tột cùng là ai lại phải bảo vệ anh, lại muốn tổn thương anh?” Ngôn Thâm hiếu kì hỏi, tâm tính đối phương mâu thuẫn thật sự có chút biến thái.
Chung Khuê cười khổ, “Kỳ thật đối phương cậu cũng đã gặp.”
“Tôi có sao?” Ngôn Thâm nhíu mày, bắt đầu cố gắng hồi tưởng, có thấy người này sao?
[Thôi đi, ta cũng chưa gặp, cậu ta sao có thể thấy?] Hồ ly nói.
“Ngươi không thấy, nhưng là cậu ta đã gặp.” Chung Khuê nói, tựa hồ hy vọng cậu có thể nghĩ đến mình.
“Chẳng lẽ là…” Ngôn Thâm nhớ ra cái gì đó, không quá xác định nói. Theo trong ký ức xuất hiện một gương mặt dữ tợn, là lần trước khi bị cảm nắng té xỉu, thấy người đó.
“Không sai, chính là hắn.” Chung Khuê tuyên bố, hiển nhiên Ngôn Thâm đã nghĩ tới.
[Rốt cuộc là ai?] Hồ ly nổi giận, tại sao gạt y ra ngoài câu chuyện? Tại sao Ngôn Thâm thấy người kia, y lại không có?
“Ngươi còn nhớ ta ở đại siêu thị té xỉu không?” Ngôn Thâm hỏi.
[Nhớ rõ, ngươi không phải bị cảm nắng sao?] Hồ ly nghi hoặc nói, hỏi cái này làm gì? Kéo tới chỗ đó làm gì?
“Ta chính là trong lúc té xỉu, nhìn thấy người kia.” Ngôn Thâm nói, nhớ tới hình ảnh ngay lúc đó, “Tại sao hắn sẽ nói: [Tìm được ngươi]?” Cậu hỏi Chung Khuê.
“Tôi thấy không cần, tôi không có hứng thú.” Ngôn Thâm cười cười cự tuyệt. Hồ ly mừng thầm.
“A? Nhưng là tôi muốn nói cho cậu a.” Chung Khuê cười nói.
“Nếu anh muốn nói, tôi ngược lại đối hồ nước trong sân đình tương đối có hứng thú.” Ngôn Thâm nói, không có ác ý.
“Sân đình này a…” Chung Khuê tạm dừng một chút, “Chuyện xưa này không phải nói hai ba câu có thể giải quyết, không bằng tôi mang cậu đi ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Luôn cảm thấy hắn như đang bắt cóc trẻ con.
“Không, không cần, tôi lúc ăn cơm không thích nói chuyện.” Ngôn Thâm cự tuyệt, không có ác ý, cậu ăn cơm quả thật không thích nói chuyện.
“Ai nha, cậu thật sự là trẻ con khó bắt.” Mắt thấy bất luận bắt cóc hay là cám dỗ đều không dùng được, hắn đành phải buông tay.
“Cám ơn, nếu không có chuyện khác, tôi đi trước, gặp lại.” Ngôn Thâm cúi người.
“Hiếu kì nha.” Ngôn Thâm cười nói, đi cùng Chung Khuê.
[Lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo!] Hồ ly oán hận cực.
“Ta đây đã sớm chết mấy trăm lần.” Ngôn Thâm phản bác, còn có may mắn sống sót.
“Hai người cảm tình thật tốt.” Chung Khuê người đứng xem thấy rõ ràng, “Thật hâm mộ.”
[Ai cùng hắn tốt a!] Hồ ly tức giận phản bác, bất quá rất giả tạo. Trái lại Ngôn Thâm chỉ là cười một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận, làm cho người ta vô cùng mơ màng.
“Tuổi trẻ thật tốt.” Chung Khuê nhìn hai người bọn họ, hâm mộ nói.
[Ai tuổi trẻ! Tuổi của ta giảm đi lấy căn bậc hai đều so ngươi lớn hơn!] Hồ ly thở phì phì nói.
“Vâng vâng vâng.” Ngôn Thâm có lệ nói, đã sớm quen lý do thoái thác này của hồ ly.
“Thật không nghĩ tới, toán học của cậu rất tốt.” Chung Khuê rất ngoài ý muốn, sau đó tà ác nói: “Không bào giờ là quá muộn để học.”
Ngôn Thâm cùng hồ ly song song dừng bước lại, ngay quạ đen đều bay đi.
Hồ ly, Ngôn Thâm, Chung Khuê ba người, ở lớp đầu tiên trên tầng một, đợi đến năm giờ.
Từ ba giờ tan học đến bây giờ, đã qua hai giờ. Sắc trời đã tối sầm, học sinh cơ hồ đều đi hết sạch, trong sân trường bóng người tốp năm tốp ba, thật sự rất vắng.
Hồ ly nằm trên đầu gối Ngôn Thâm hô hô ngủ say, Ngôn Thâm thần sắc chuyên chú, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện một tia cảm xúc không kiên nhẫn. Chỉ có Chung Khuê nói đến ba hoa chích choè, vui mừng phấn khởi, thần thái phi dương.
“Giáo sư…” Ngôn Thâm mắt thấy Chung Khuê tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, cậu quyết định đánh gãy hắn, căn cứ vào lễ phép cậu không nên đánh gãy hắn, nhưng cậu thật sự nhịn không được.
“Làm sao? Đối lời tôi vừa nói có vấn đề sao?” Chung Khuê hỏi, chờ mong cậu sẽ hỏi xảy ra vấn đề gì.
Hắn vừa nói… Bất quá một ít cô cô là ni cô, ông nội là trụ trì, mẹ là pháp sư, ba là âm dương sư Nhật Bản, người một nhà thừa kế có liên quan chuyện hàng yêu trừ ma. Còn kéo đến cô cô hắn vì sao thay đổi giữa chừng, cùng với gia gia của hắn nhân quỷ yêu thích.
Những chuyện trong nhà đó, liên quan gì đến sân đình trong trường học?
“Cái kia… Thật ngại đánh gãy anh, nhưng tôi phải về nhà.” Ngôn Thâm nói, cậu đối với chuyện mình có thể duy trì lễ phép cảm thấy kiêu ngạo.
“Ách, tôi đây chở cậu.”
“Không cần.”
“Không sao, tôi chở cậu.”
“Thật sự không cần.”
“Nhưng tôi muốn chở cậu.”
Chung Khuê mỉm cười, ngữ điệu không cho phép từ chối.
Có thể không cần không? Ngôn Thâm rất muốn nói như vậy.
Reng reng ——
Di động Ngôn Thâm vang lên, lúc này tiếng chuông tựa như pháp bảo cứu mạng, cậu nhanh chóng tiếp máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]