Ngày cuối cùng thi cuối kỳ thi xong, Ngôn Thâm về đến nhà, nhận được tiếng chuông điện thoại khẩn cấp.
“Ngôn Thâm!” Từ xa truyền đến âm thanh Lục Nhân hưng phấn.
“Là con.”
“Con thi cuối kỳ xong rồi.”
“Vâng.” Ngôn Thâm ngáp một cái, ngày hôm qua thức đêm căn bản ngủ không ngon, cậu hiện tại mệt chết đi.
“Thật tốt quá….” Lục Nhân nói một đống.
“Vâng?” Ngôn Thâm sắp đang ngủ, cậu đứng ngủ gật, mắt thấy sẽ ngã xuống. Cậu nghe được một ít tạp âm, không rõ ràng lắm, ý thức càng ngày càng không rõ.
“... Liền quyết định như thế!” Lục Nhân cao hứng bừng bừng, tự mình nói xong, đồng thời điện thoại bị cúp, bất quá hắn đã không có tâm tình chú ý chi tiết nhỏ này.
Hồ ly biến thành hình người, tiếp được thân thể Lục Ngôn Thâm lảo đảo ra sau, cũng tiếp được ống nghe rớt xuống, không lưu tình chút nào cúp điện thoại, cũng không quản đối phương có nói xong hay không.
Đương nhiên, y tuyệt không quan tâm, quỷ thích khóc nói cái gì.
[Thật là. Quỷ thích khóc cũng quá chậm chạp đi!] Con trai mình âm thanh ngữ điệu đều không thích hợp như thế, hoàn không chút nào phát hiện. Hồ ly oán trách, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Hồ ly nâng Ngôn Thâm lên đi đến gian phòng, nghe được Ngôn Thâm rì rầm: “Quá... Khổ sở...” Cho nên y cải biến tư thế ôm, đổi thành kiểu ôm công chúa, để cậu thoải mái nằm trên cánh tay y.
[Phiền phức.] Hồ ly oán trách, động tác lại dị thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-ky-dam-chi-ho-ly-don-dau/2155155/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.