Thiên Thu gọi cô ta lại: "Tôi nói là, lăn. 
Để cho mọi người nhìn xem, loại động tác độ khó cao này, cô làm mẫu." 
"Tiếu Bảo Bối, đừng có được voi đòi tiên!" 
Hôm nay nếu cô ta lăn, về sau làm sao còn mặt mũi ở trường học. 
"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai." 
Thiên Thu vừa nói, chậm rãi mở điện thoại di động lên, "Hoặc là, tôi cho mọi người hiểu thêm một chút..." 
"Không được." Sắc mặt cô ta kinh khủng, lập tức nói: "Tôi... Tôi giải thích với cô còn không được sao?" 
Thiên Thu chống cằm, ánh mắt kinh khủng nhìn qua cô ta, ý cười nhạt nhẽo, ngữ khí rất nhẹ lại từng chữ nói ra truyền vào trong tai cô ta. 
"Không được." 
"Hoặc có lẽ là, cô rất muốn nổi? Tôi căn bản không có gì đáng sợ, ngược lại là cô..." 
"Cô mất đi nơi làm việc, gia đình mỹ mãn cũng sẽ bị phá hoại, lấy loại danh nghĩa này, bị đuổi ra khỏi cửa, so với mất mặt, cô kỳ thật càng muốn dạng này, có đúng không?" 
Cô tư thái lười nhác, trong lời nói thậm chí mang theo chậm rãi, lại làm cho đối phương cảm giác được sợ hãi tận sâu xương tủy. 
"Cô đến cùng làm sao biết?!" 
"Cô không cần biết rõ những cái này." Thiên Thu câu môi cười cười. 
Nhân loại bất kỳ tâm tình gì, cô đều có thể phát giác được, đồng thời tiến hành phóng đại. 
Tỉ như, sợ hãi. 
"Cô chỉ cần biết rằng, tôi muốn là cô lăn, hiểu ý tứ mặt chữ của tôi không?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2421390/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.