Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93
Chương sau
Sáng sớm tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào. Thiên Thu mở mắt ra, không muốn giường, lăn một vòng, phát hiện mình lăn vào trong ngực người nào đó. Cô ngước mắt, thấy đối phương đang ngủ, con ngươi nhắm chặt, lông mi thon dài, giống như con bướm, hơi mang theo run rẩy, khi mở ra lãnh ngạo khó gần. Chó sói lớn ngủ say, khí tức so với bình thường càng khiến người ta thương yêu hơn. A.... Ánh mắt cô nhìn đến đủ loại dấu vết mập mờ trên người hắn, cười cười, đầu ngón tay đụng vào. Rất hài lòng. Những cái này, tất cả đều là cô. Đế Tinh Diệu phát giác được cái gì, vô ý thức nắm lấy tay ngón tay cô, mở mắt, còn buồn ngủ, đôi mắt đầy mông lung nhìn qua cô. Hắn rất nhanh thanh tỉnh, duỗi ra cánh tay dài đưa cô ôm sát trong ngực. "Tỉnh?" Cô nói. "Ân, tỉnh." Hắn trả lời, tiếng nói khàn khàn lười biếng, màng nhĩ cũng vì đó cổ động, một trận tê dại. Cả người hắn quấn lên, không chỉ là hắn tỉnh, còn có một chỗ, phi thường ngang ngược càn rỡ. "Em phải đi học." Thiên Thu nói. "Cách thời gian đi học còn rất sớm, còn mấy giờ, đến lúc đó anh có thể đưa em đi." Hắn lắc lắc cái đuôi. Chó sói lớn đã nếm qua thịt, ăn tủy trong xương mới biết liếm thôi cũng ngon. Nhớ lại buổi tối hôm qua, thật sự là mỹ vị mỹ vị mỹ vị. Hắn lại muốn ăn. Ăn càng nhiều, làm sao cũng sẽ không chán ghét! "Không được." "A...." Hắn chớp mắt ủy khuất: "Muốn." Lời hắn nói là thật, đồng thời thân thể cũng phi thường thành thật, khó được không có lời nào chính trực. "Vậy em suy nghĩ một chút đã." Thiên Thu đẩy hắn ra đứng dậy, toàn thân đau nhức, có chút không làm gì được. Cô còn tưởng rằng chó sói lớn cực kì rụt rè, tướng ăn ưu nhã, nhưng là cô kỳ vọng quá lớn. Chó sói lớn không có bất kì kinh nghiệm nào, buổi tối hôm qua cũng chỉ còn lại có hung mãnh. Quả nhiên thân thể con người... Rất dễ dàng không chịu đựng nổi mà. Thoát khỏi chó sói lớn, Thiên Thu ra cửa, Vinh Diệu vội vội vàng vàng nhảy ra. [ Tiểu tỷ tỷ! Mảnh vỡ thu thập thành công! ] "A." [ Ngươi không cảm thấy hưng phấn sao? Lần thứ nhất a! ] Vinh Diệu muốn chia sẻ vui sướng, dù sao đây cũng là lần đầu nó thực tập thu thập mảnh vỡ. Thiên Thu vẫn như cũ bình tĩnh: "Buổi tối hôm qua là lần đầu tiên rất hưng phấn." Bộ dáng hắn đêm qua, cô nhớ rõ ràng, trong mắt giống như nổi sương mù, tản ra khí tức, cực mê người. [... ] Chúng ta là đang nói chuyện đứng đắn, nên xin đừng lái xe! ... Phụ cận trường học kẹt xe, toàn bộ đường chắn chật như nêm cối, giống như long truyền nhân. Thiên Thu chỉ có thể xuống xe đi bộ, chuẩn bị đi tắt leo tường vào trường học. Cô đi tới đoạn đường vắng vẻ. Âm thanh Vinh Diệu mang theo gấp gút, bỗng nhiên vang lên: [ Nguy hiểm! Đi mau, Triệu Bạch Liên cô ta... ] . Truyện Teen Hay Lời còn chưa nói hết, một chiếc xe từ góc rẽ đột nhiên xuất hiện, hướng về vị trí Thiên Thu vọt tới! Nhìn xuyên qua tấm kính, là một gương mặt quen thuộc. Triệu Tuyết Hoa. Triệu Tuyết Hoa mai danh ẩn tích, vì trốn tránh trách nhiệm pháp luật cùng fans hâm mộ ác ý, trốn đông trốn tây, giống như là chuột chạy qua đường. Cô ta một mực theo dõi Thiên Thu. Hôm qua thấy được nam thần tỏ tình cùng cô, ghen ghét không thôi, càng làm cho cô ta không nghĩ tới là, Đế Tinh Diệu xuất hiện. Cô ta rốt cuộc biết tại sao mình thua, nhất định là Tiếu Bảo Bối thổi gió bên tai, dẫn đến cô ta mới bị phong sát vô tội. Triệu Tuyết Hoa nghĩ tới biện pháp triệt để nhất, là nghiền chết cô, mới có thể xua tan mối hận trong lòng. Trên mặt Thiên Thu không có bối rối. Cô thẳng tắp nhìn qua Triệu Tuyết Hoa, thậm chí còn mang theo ý cười. Chuyện gì xảy ra, loại thời điểm này không phải là sợ hãi bối rối, cô tại sao lại còn cười!? Tâm lí Triệu Tuyết Hoa hoảng hốt. Cô ta hơi nhún chân, dẫm thật mạnh chân ga. Xe nhanh chóng vọt tới, phát ra một tiếng ầm mà vang, máu me tung tóe, lại hung hăng nghiền ép lên đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93
Chương sau