Thiên Thu vốn còn muốn tiếp tục xoát một chút cảm giác tồn tại.
Đáng tiếc, Hoa Tử Kinh đuổi theo, thở hồng hộc, đi tới trước mặt cầu băng.
Nàng giống như một con chó chết, xả hơi nói: "Sương Hoa Đạo Quân, ngài... Ngài là tới cứu ta sao?"
Trầm Thanh Từ đạm mạc nhìn lướt qua, ngữ khí mang theo nghi hoặc.
"Ngươi là ai?" Hắn mở miệng hỏi.
Hoa Tử Kinh trừng to mắt: "Ta dĩ nhiên chính là... Là... Là..."
Nàng thở mạnh.
Thiên Thu thay nàng nói tiếp.
"Nữ nhi tông chủ Thượng Thanh tông."
"Đúng! Không, không sai! Sương Hoa Đạo Quân, chúng ta... Mau rời khỏi đi, miễn cho Ma tu đuổi theo!"
Trầm Thanh Từ không nói thêm điều gì.
"Vậy liền đi thôi, nắm chặt chút." Lời này là hắn nói đối với Thiên Thu.
Thiên Thu còn đang nắm cán dù, nghe nói như thế, đôi mắt hơi nháy, lần thứ hai trượt xuống dưới, cầm tay hắn.
Xúc cảm hơi lạnh giống như băng tuyết xung quanh, chỉ là cũng không lăng lệ* thấu xương.
*凌厉: Lăng Lệ. Lăng ở đây nghĩa là bay lên, dâng lên, giống như lăng trong lăng không. Lệ ở đây ko phải là đẹp đẽ mà là mạnh bạo, ác liệt.
Đồng thời, sờ phi thường tốt.
Thiên Thu lại nhìn thoáng qua, tay hắn nhìn cũng cực kì đẹp đẽ, phúc lợi đảng khống tay.
Trầm Thanh Từ không nghĩ tới cô sẽ nắm lấy tay mình, không biết là nên vùng vẫy*, hay vẫn là chịu đựng.
*Nguyên văn là chấn khai, nhưng không tra được nghĩa từ này nên tạm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2421311/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.