Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93
Chương sau
Thiên Thu không tránh né. Chút giá trị thương tích này đối với cô mà nói, không đáng giá được nhắc tới. Cô lại tầm mắt, nhìn cũng chẳng muốn nhìn. Chỉ là công kích chậm chạp vẫn chưa rơi xuống người mình. Chiếc nhẫn trên ngón tay Thiên Thu phát giác được nguy hiểm, hiện ra huỳnh quang. Một màn chắn bảo vệ hình thành quanh thân Thiên Thu, cản trở công kích. Minh Liệt tựa hồ không nghĩ tới, trên người Thiên Thu vẫn còn có pháp khí hộ thân! Đây là ai để lại cho cô... Trách không được cô đối với mình lãnh đạm, nguyên lai là câu dẫn được người khác! Minh Liệt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu của mình, tồn tại một vùng thảo nguyên xanh tươi mơn mởn. Sắc mặt hắn rất kém, lập tức chất vấn: "Thứ này ai cho ngươi?!" "Ngươi không cần thiết biết rõ." Thiên Thu trả lời. "Ngươi không nói, cũng đừng trách ta dùng chút thủ đoạn..." Minh Liệt nghiến răng nghiến lợi. Cô nheo mắt lại, ngữ khí càng trào phúng. "Làm sao, đường đường thủ tịch đại đệ tử vậy mà đang uy hiếp cái đệ tử ngoại môn như ta?" "Đây là việc nhà chúng ta, tông môn sẽ không quản." Minh Liệt vừa nói, hướng về Thiên Thu ngoắc ngoắc đầu ngón tay. "Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không... Ta không ngại dùng sức mạnh!" "Vâth kia của ngươi nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản ta nhất thời, cản không được một đời của ta, hiểu không?" Hắn đối với tu vi Kim Đan kỳ của mình, vẫn vô cùng tin tưởng. "A, có đúng không?" Ai cho hắn tự tin? Thiên Thu mang theo ý cười, chậm rãi hướng về phía hắn bước một bước: "Việc nhà, tông môn mặc kệ?" "Đó là đương nhiên!" Hắn nhìn Thiên Thu đang đi tới về hướng bản thân, nhịn không được đắc ý một phen. Quả nhiên có vài nữ nhân, không quản giáo không được. Không phải cuối cùng vẫn tới sao? Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Thiên Thu kia. Trước kia cô chẳng qua là chỉ có một bộ túi da, để cho hắn không có nửa điểm hứng thú. Bây giờ thì khác, hắn thích nhất, chính là dạng nữ nhân thanh lãnh cùng lười nhác như cô. Nếu như có thể đặt ở dưới thân, khẳng định so với Hoa Tử Kinh kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần... Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ, Thiên Thu ngước mắt cùng hắn bốn mắt giao nhau. Hắn nhìn vào tròng mắt kia, có chút thất thần, vô ý thức cảm giác được huyết dịch khắp người bị đông cứng. Thân thể Thiên Thu sử dụng, là thân thể phàm nhân. Còn bị luyện chế thành vì lô đỉnh, không có bất kỳ uy hiếp nào. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là, nếu chọc tới cô, cô sẽ để yên mà không phản kích lại. Cô không giết người, nhưng cũng không ngại để cho người này biết rõ, cái gì mới gọi là uy hiếp chân chính... Trong mắt cô nổi lên ác ý thật sâu, khóe môi câu lên, bên trong mắt phượng phát ra quang trạch ảm đạm. Minh Liệt làm sao cũng không di chuyển nổi con mắt bản thân. Đôi tròng mắt xinh đẹp kia, hiện ra quang trạch. Nhưng cũng tràn ngập khủng bố âm trầm, làm cho hắn nhớ tới vô số tâm tình tiêu cực. Mười năm qua hắn chịu đủ loại khuất nhục, đủ loại giãy dụa trên ranh giới sống chết... Hắn trừng to mắt, bỗng nhiên nản lòng thoái chí, vậy mà nổi lên suy nghĩ muốn kết thúc sinh mệnh chính mình. Ý cười Thiên Thu càng sâu, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì, liền làm đi..." Minh Liệt chậm rãi giơ tay lên. Mắt thấy hắn đang tụ lại linh lực, chuẩn bị cho bản thân một kích trí mạng vào chỗ nguy hiểm. Một bóng người xuất hiện ở trước mắt Thiên Thu, cắt đứt ánh mắt cô cùng Minh Liệt tiếp xúc. "Phá." Tiếng nói thanh lãnh vang lên, giống như băng tuyết lạnh lẽo truyền vào trong tai. Minh Liệt đột nhiên bừng tỉnh, thấy được tay mình, vậy mà đang tụ lại linh lực, một bộ dáng muốn tự kết liễu bản thân. Làm sao lại như vậy... Hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt mở to không thể tin. Sương Hoa Đạo Quân vậy mà lại xuất hiện ở đây! Mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, không nhin được mà quỳ xuống: "Sương Hoa Đạo Quân!" Thiên Thu tựa hồ có chút nổi nóng, ngước mắt hướng về nam nhân trước mắt nhìn lại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93
Chương sau