Thiên Thu không tránh né. 
Chút giá trị thương tích này đối với cô mà nói, không đáng giá được nhắc tới. 
Cô lại tầm mắt, nhìn cũng chẳng muốn nhìn. 
Chỉ là công kích chậm chạp vẫn chưa rơi xuống người mình. 
Chiếc nhẫn trên ngón tay Thiên Thu phát giác được nguy hiểm, hiện ra huỳnh quang. 
Một màn chắn bảo vệ hình thành quanh thân Thiên Thu, cản trở công kích. 
Minh Liệt tựa hồ không nghĩ tới, trên người Thiên Thu vẫn còn có pháp khí hộ thân! 
Đây là ai để lại cho cô... 
Trách không được cô đối với mình lãnh đạm, nguyên lai là câu dẫn được người khác! 
Minh Liệt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu của mình, tồn tại một vùng thảo nguyên xanh tươi mơn mởn. 
Sắc mặt hắn rất kém, lập tức chất vấn: "Thứ này ai cho ngươi?!" 
"Ngươi không cần thiết biết rõ." Thiên Thu trả lời. 
"Ngươi không nói, cũng đừng trách ta dùng chút thủ đoạn..." Minh Liệt nghiến răng nghiến lợi. 
Cô nheo mắt lại, ngữ khí càng trào phúng. 
"Làm sao, đường đường thủ tịch đại đệ tử vậy mà đang uy hiếp cái đệ tử ngoại môn như ta?" 
"Đây là việc nhà chúng ta, tông môn sẽ không quản." 
Minh Liệt vừa nói, hướng về Thiên Thu ngoắc ngoắc đầu ngón tay. 
"Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không... Ta không ngại dùng sức mạnh!" 
"Vâth kia của ngươi nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản ta nhất thời, cản không được một đời của ta, hiểu không?" 
Hắn đối với tu vi Kim Đan kỳ của mình, vẫn vô cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2421284/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.