Trầm Thanh Từ vung ống tay áo lên, Minh Liệt nguyên bản đứng thẳng, không khỏi ngã trên mặt đất ngất đi.
"Ngươi làm cái gì?" Thiên Thu đầy hứng thú hỏi.
Hắn cụp mắt: "Để cho hắn ngủ một giấc, quên những thứ không nên nhìn thấy kia."
"A." Ngữ khí Thiên Thu có vẻ lạnh nhạt: "Chỉ vậy thôi sao."
Trầm Thanh Từ cảm giác được ác ý của cô, môi mỏng mấy máy, liên lụy đến vết thương, có chút thất thần.
"Đau lắm hả?" Thiên Thu giương mắt nhìn hắn, nháy nháy mắt, thần sắc vừa vô tội vừa đáng thương.
Trái tim của hắn nhịn không được run sợ một hồi, mềm xuống không ít, cuống quít quay đầu ra chỗ khác, nhưng vẫn không khống chế nổi, khẽ gật đầu.
"... Ân."
Hắn vô ý thức cho là cô sẽ nói xin lỗi, nếu như cô biết sai có thể thay đổi, hắn sẽ tha thứ chuyện cô mạo phạm.
"Đáng đời." Ý cười Thiên Thu càng sâu.
Trầm Thanh Từ: "..."
"Ta xuống tay với hắn, còn đối với ngươi như vậy, ngươi muốn làm gì với ta?" Thiên Thu miễn cưỡng vừa dựa vào vừa nói.
"Ta sẽ không làm cái gì đối với ngươi, chỉ cần ngươi... Chỉ cần ngươi đừng lại giết người, đối ngươi như vậy không tốt." Hắn nói.
Thiên Thu hơi sững sờ.
Trong trí nhớ, người nào đó tựa hồ cũng dùng loại ngữ khí này, nói qua với cô như vậy.
Để cho cô đừng giết người.
Cô sống quá lâu, đã quên đi đối phương là ai, hình dạng thế nào.
Khi đó trả lời cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/2421279/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.