Chương trước
Chương sau
Editor: Halley
“ Chuyện này ta đã sớm đoán được, ta chỉ muốn hỏi tại sao sau cuộc gặp mặt ngoài ý muốn đó ngươi lại không gỡ đồng hồ xuống để tiêu hủy?” Tống Tịnh hơi khó hiểu.
Phải biết rằng quỷ đều sợ ánh mặt trời, trừ tình huống đặc biệt như con quỷ trước mặt này chỉ khoác lên một tầng da người, ở dưới tình huống bình thường, nếu ác quỷ trực tiếp bại lộ chân thân dưới ánh nắng mặt trời, không nói đến thực lực sẽ suy giảm mạnh mà còn có khả năng đi đời nhà ma.
Ngữ khí của “Lâm Quốc Húc” thập phần tang thương, “Giảng đạo lý gì chứ! Ta chỉ là một con quỷ mới đạo hạnh còn thấp, ngay cả chuyện tên gia hỏa đó trốn ở trong đồng hồ cũng không biết...”
“ Lại nói tiếp, nó hình như muốn thay thế ta trở thành Lâm Quốc Húc, vì thế thủ đoạn nó chọn còn tính là ôn hòa.
“Nếu nó ra tay tàn nhẫn liều mạng chết chung thì ta đã sớm mất mạng rồi.”
“ Vốn là đang định lựa chọn muốn trừ khử nó, không ngờ ngươi đã đến rồi...”
Tống Tịnh không nói gì, sau một hồi cô mới nói, “Thực lực ngươi quá kém, vì sao Lâm Quốc Húc lại tìm ngươi ký khế ước vậy?”
“Lâm Quốc Húc” hừ lạnh, “ Thật ra hắn muốn tìm người lợi hại nhưng vấn đề là người ta sẽ mắc mưu à? Còn không phải là do ta dễ bắt nạt ư!”
Hắn không nói khi hai người gặp mặt, hơi thở ông ta đã thoi thóp, căn bản không thể kén cá chọn canh chọn con đường sống.
Trong lòng Tống Tịnh thở dài một hơi, dặn dò nói, “Lần tới đừng thấy đồ vật âm khí nặng thì vui mừng mà mỗi ngày mang trên người, coi chừng bị người ta hố lúc nào cũng không biết.”
Sắc mặt “Lâm Quốc Húc” biến đổi, thật cẩn thận hỏi, “Ngươi không giết ta à?”
“Giết ngươi Lâm Nguyên làm sao bây giờ? Về sau ai che chở hắn?” Tống Tịnh hỏi.
Lúc trước cô thăm dò qua Lâm Nguyên phát hiện người này hoàn toàn không biết được cha mình là hàng giả, có thể thấy được con quỷ này thay người ta nuôi con trai cũng vô cùng tận tâm.
Lần này đến đây chỉ trừ ác quỷ, ngoài ra cô không nghĩ nhiều chuyện khác.
“ Làm người sống cho thật tốt, ta đi đây.” Tống Tịnh chào hỏi một tiếng, rất nhanh liền rời đi.
**
Một tuần sau.
Tống Tịnh đang quét ở trước đình viện thì nhìn thấy Lâm Nguyên hùng hổ tới cửa, mở miệng liền nói, “Đa tạ tán nhân.”
“ Phiền phức đã được giải quyết rồi?” Tống Tịnh ngước mắt lên, thuận miệng hỏi một câu.
“Tán nhân tự mình ra tay, nào có chuyện không thể giải quyết được!” Lâm Nguyên khí phách hăng hái không cần tiền cũng nói lời dễ nghe. Qua một lúc lâu mới chưa đã thèm mà dừng lại tiếp tục nói chuyện chính, “Sau khi diệt trừ ác quỷ thì mấy chuyện vô tình phát sinh bên người cha tôi đã không còn nữa.”
“Đến nỗi tên vương bát đản Lâm Quốc Đống kia phạm phải bao nhiêu tội nào là buôn lậu ma túy, hít thuốc phiện, lừa dối tham ô công khoản, cố ý mưu sát... Nhiều không đếm xuể được. Bằng chứng sau khi thu thập được đã trình lên, không chừng phải ở tù cũng ba bốn mươi năm. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra đời này e là không ra được.”
“ Thiện ác đều có nhân quả, thiên đạo luân hồi.” Tống Tịnh cảm khái, thanh âm thấp không thể nghe thấy.
Lâm Nguyên cung cung kính kính đưa bao lì xì ra, “Đây là thù lao, mong tán nhân vui lòng nhận cho.”
Tống Tịnh cầm lấy thuận tay bóp bóp, phát hiện bên trong là tờ giấy.
Lâm Nguyên đúng lúc bổ sung, “Là chi phiếu 180 vạn."
Nói xong khóe miệng hắn điên cuồng giương lên, trong mắt tràn đầy ý cười không che nổi, “80 vạn trong đó là tôi đưa, còn lại một trăm vạn là ý của cha tôi.”
Xem, mặc kệ là ai, cuối cùng cũng không thể trốn khỏi bị vả mặt!
Lâm Nguyên chính là fan não tàn của Thanh Huyền tông, một cỗ tự hào đột nhiên sinh ra.
Tống Tịnh vẫn lạnh nhạt, đối với chuyển biến trước sau của Lâm Quốc Húc không có phản ứng. Thật sự như mặc kệ cho dù chán ghét hay tôn sùng cũng đều không ảnh hưởng gì đến cô.
Tán nhân đúng là vinh nhục đều không hề để tâm! Fan bự Lâm Nguyên càng thêm kính trọng một trăm lần, cảm thấy thần tượng đặc biệt thanh cao.
Chỉ là có một số việc hắn vẫn không thể nào hiểu rõ, “Vì sao tán nhân lại biết được chuyện 18 năm trước kia?” . ngôn tình sủng
Buổi tối hôm trước vừa mới nói chuyện điều tra đã tiến thêm một bước, thế mà chỉ qua một buổi sáng đã tìm được tư liệu vô cùng kỹ càng tỷ mỉ, còn phân tích ra kết luận, hiệu suất thật là kinh người.
“Có một số việc đối với anh mà nói rất khó nhưng với tôi mà nói lại rất đơn giản.” Tống Tịnh ý vị thâm trường nói.
Lâm Nguyên ngẩn người, sau đó lại bừng tỉnh, “Cũng đúng, chỉ cần có quan hệ vậy thì có thể điều tra được tất cả.”
Bản lĩnh của đạo sĩ Thanh Huyền tông thông thiên, có nhiều quý nhân cũng không hiếm lạ.
Tống Tịnh nói một câu, tùy ý để đối phương hiểu lầm nhưng trong lòng thì lại nghĩ, yêu quái cũng có đủ loại yêu, chỉ cần cho chúng một ít chỗ tốt, chúng nó sẽ đem toàn bộ chuyện nói ra. Tư liệu kỹ càng tỉ mỉ, có thể xem như toàn bộ quá trình vây xem ăn dưa.
**
Lâm Nguyên đi rồi, Tống Tịnh tiếp tục quét tước đình viện.
“Hí hí.” Bỗng nhiên trên không trung truyền đến một trận hí vang.
Tống Tịnh theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một con Thiên Mã đạp mây mà đến, lông toàn thân đều tuyết trắng không có tạp sắc, đôi cánh giang ra hai bên, khí chất nghiêm nghị.
“Đã về rồi à?” Biểu tình trên mặt Tống Tịnh bất giác trở nên nhu hòa, đáy mắt cũng hiện lên một vòng ý cười.
Trong mắt người thường Thanh Huyền tông chỉ có 2 người --- Tuệ Minh đại sư cùng đồ đệ Vô Trần tán nhân.
Nhưng mà trên thực tế trong đạo quan còn có một con Thiên Mã, chỉ là không hiện thân trước mặt người thường mà thôi.
Hơn nữa tên gia hỏa này vô cùng thích tự do, ở đạo quan ngốc không được mấy ngày liền chạy ra ngoài. Tống Tịnh không nghĩ nhiều, đơn giản cứ nuôi thả.
Giờ phút này Thiên Mã cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay cô như đang chào hỏi.
Bình thường món phật nhảy tường được làm từ vây cá, hải sâm, bào ngư, móng heo, nấm đùi gà, gân chân thú, hoa nấm, sò khô, cá cao bụng, măng tiêm, ốc móng tay tạo thành. Tám loại nguyên liệu cùng mười mấy loại phụ liệu, sau khi làm sạch với rượu ngon thì dùng lửa nhỏ hầm thật lâu, mùi vị tuyệt không thể tả.
Mà chuyện Tống Tịnh cần làm là tìm linh thực.
Ra khỏi đạo quan đi về hướng tây, không bao lâu rừng trúc xanh um tươi tốt đã xuất hiện ở trước mặt.
Một con gấu trúc đang sung sướng nằm nghỉ tạm ở chỗ sâu của rừng trúc, trong tay còn cầm một cây trúc non mập ú. Vừa tỉnh ngủ liền há mồm gặm hai miếng, gặm xong rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ, quả thật là không thể vui vẻ hơn.
Tống Tịnh thử kêu một tiếng, “Cổn Cổn?”
Gấu trúc nghe thấy thanh âm quen thuộc đột nhiên mở mắt ra, thấy Tống Tịnh ở nơi xa, nó chạy nhanh như bay tới, hưng phấn chào hỏi, “Tán nhân tán nhân! Ta cho ngươi thật nhiều đồ ăn vặt! Ngươi muốn đem một ít về không?”
Cổn Cổn chỉ là gấu trúc tinh vốn dĩ ở trong rừng rậm.
Thân là một con yêu tinh không có chí lớn, lý tưởng suốt đời của nó chính là bao thầu một ngọn núi, sau đó ở trên núi trồng đầy đồ ăn ngon.
Đúng vậy, đây chỉ là đam mê làm ruộng của một con gấu trúc tinh.
Cổn Cổn nghĩ như vậy mà cũng đã làm như vậy, nó tìm một cơ hội thật sự ở trong rừng rậm tạo ra một mảnh đất lớn, mỗi ngày đều cẩn thận trồng trọt.
Một ngày bình thường không có gì mới lạ đến nhanh đi nhanh, mắt thấy linh thực trồng được sắp đến ngày thu hoạch, chính mình sắp thu hoạch rất nhiều đồ ăn thì ngoài ý muốn xảy ra chuyện ---- một đám thổ phỉ nào đó không biết xấu hổ cướp hết của nó!
Đồ ăn không chịu tự mình trồng mà cư nhiên muốn ngồi ăn bát vàng, QUÁ! VÔ! SỈ!
Đến tận bây giờ nhớ lại, Cổn Cổn vẫn như cũ vô cùng tức giận.
Nhưng cho dù nó tức giận cũng không thay đổi được sự thật nó chính là một con lông xù xù. Nó chỉ biết bán manh, làm ruộng chứ không biết đánh nhau.
Đang lúc ủ rũ cụp đuôi thì Cổn Cổn gặp được Tống Tịnh.
Khi đó Tống Tịnh vẫn là một tiểu cô nương, vóc dáng không cao, bộ dáng phấn nộn, thoạt nhìn không hề có lực sát thương.
Gặp Cổn Cổn đang bị cướp, cô hỏi rõ ràng vị bị cướp là nó, sau đó đơn thương độc mã giết qua.
Lại sau đó cô một người đánh thắng mười con yêu quái, còn đoạt lại đồ ăn cho nó.
Cổn Cổn vô cùng kiếp sợ, không nhịn được hoài nghi Tống Tịnh là chủng loại nhỏ bé nào đó cho nên bề ngoài mới dễ lừa gạt người ta như vậy!
“ Đừng nhìn chúng nó lớn lên hung thần ác sát, thật ra chúng nó không khó đối phó.” Tống Tịnh tuổi nhỏ lời thề sắt son nói, “Ngươi hung dữ một chút chúng nó sẽ không dám bắt nạt ngươi.”
Dễ đối phó sao, Cổn Cổn tự mình đắm chìm trong hoài nghi.
“ Sư phụ nói trong rừng có rất nhiều yêu quái lợi hại, muốn ta qua đây để rèn luyện, thuận tiện gia tăng kinh nghiệm thực chiến. Bây giờ đánh xong một trận, xem như đã rèn luyện xong rồi?” Tống Tịnh chống cằm suy tư.
Không chờ đưa ra kết luận, một tiếng hí vang lên. Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết --- Thiên Mã, nhẹ nhàng đáp xuống, gương mặt còn để sát vào cọ cọ Tống Tịnh.
Tống Tịnh còn nhỏ bị cọ rất vui vẻ chỉ là không tránh được tia buồn buồn nói, “Sư phụ nói không cho ngươi đi cùng đâu, nói là một mình hành động mới có thể rèn luyện hiệu quả.”
Ai ngờ Thiên Mã chẳng những công nhiên lộ diện mà còn vô tình vạch trần nơi cô ẩn thân.
Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây lay động, Tống Tịnh kinh ngạc phát hiện sư phụ vốn ở đạo quan chờ cô trở về, lại từ sau thân cây đi ra với vẻ mặt thất tha thất thểu.
Không chờ đồ đệ mở miệng, Tuệ Minh đại sư giành trước một bước tỏ vẻ nói, “Vi sư đột nhiên nhớ lại, mình có một bằng hữu ở trong rừng, lần này ra ngoài thật ra là vì thăm bạn.”
Đúng! Căn bản không phải là lo lắng an toàn của đồ đệ mà đi theo sau! Chỉ là vừa vặn tiện đường!
Nhưng mà càng giải thích thì càng giống như giấu đầu lòi đuôi.
May mà tống Tịnh còn nhỏ tuổi tâm tư đơn thuần, cô chỉ muốn biết, “Nếu như đánh xong có thể về không ạ?”
Tuệ Minh đại sư: “... Về đi.”
Hắn chỉ hy vọng đồ đệ có thể vận dụng thuần thục một ít bùa chú, khi đối địch sẽ linh hoạt hơn. Ai ngờ vừa mới bắt đầu chiến đấu, đồ đệ mình một hơi ném ra hơn hai mươi đạo phù, vô cùng bạo lực phá cục diện, đánh tất cả yêu quái đều nằm sấp xuống.
Cái này mà còn gia tăng kinh nghiệm thực chiến cái quỷ gì! Rõ ràng là đơn phương huyết đấu!
Tuệ Minh không thể không từ bỏ kế hoạch ban đầu, điều chỉnh lại phương thức dạy học khác.
Cân nhắc một lúc, Cổn Cổn lấy hết can đảm dò hỏi, “Cái kia, ta có thể cùng rời đi với các ngươi không?”
Nó xem như đã suy nghĩ cẩn thận, nếu không có ai che chở nó, cho dù nó có trồng nhiều đồ ăn thì cũng không tới phiên nó hưởng.
....
Ngày tháng trôi như thoi đưa, nhoáng một cái đã tám năm đi qua.
Gấu trúc tinh thuận lợi dọn nhà, từ đây nó trở thành hàng xóm cùng với Thanh Huyền tông, lợi dụng mảnh đất lớn ở gần đó để trồng đồ ăn luôn.
Theo thời gian, mấy vùng đất hoang xung quanh không dùng càng ngày càng ít mà mà đủ loại đồ ăn vặt theo đó càng ngày càng nhiều.
Mà Cổn Cổn bởi vì có đất, có đồ ăn lại không ai quấy rầy, từ đây bắt đầu cuộc sống hạnh phúc chỉ ăn với ngủ.
Tính nói lười nhác thích ăn lại thích ngủ, đối với chuyện gì cũng đều không để bụng. Duy chỉ có tiểu đạo sĩ từng cứu nó, thu nhận nó thì nó sẽ trở nên cực kỳ nhiệt tình.
“Ta muốn một ít linh măng.” Tống Tịnh nói.
“Nha nha nha, ta đi lấy!!” Cổn Cổn chạy như bay đi. Khi trở về trong tay cầm theo một giỏ tre, linh măng và nấm bên trong chất cao như núi, thiếu chút nữa tràn ra ngoài, trong đó còn kèm theo một ít nhân sâm và linh chi.
“Không cần nhiều như vậy đâu...” Tống Tịnh từ chối.
“Cầm đi cầm đi.” Cổn Cổn lập trường kiên định không cho cự tuyệt, “ Mảnh đất hoang này đã bị ta bao thầu, nuôi thêm ngươi cũng không thành vấn đề!”
Nó cũng không phải là gấu trúc tinh bình thường! Mà là người, không, là gấu trúc tinh đứng trên đỉnh cao nhân sinh!
Tống Tịnh duỗi tay sờ sờ đầu Cổn Cổn, thanh âm nhẹ nhàng nói, “Vậy ta cảm ơn ha.”
Cổn Cổn ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.
***
Tác giả có lời muốn nói:
“Lâm Quốc Húc” coi trọng ác quỷ, ác quỷ lại coi trọng da “Lâm Quốc Húc”.
Lâm Nguyên:... Cho nên nói thật ra vấn đề ở đây là thái độ của ta đối với da quỷ ư?
Tống Tịnh: Ác quỷ khẳng định muốn lên, đến nỗi mua một tặng một cũng không quan tâm~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.