Đến bến tàu điện ngầm, di động Khương Lam vang lên. Cậu lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là đại ca Bị Hý gọi tới. Từ ngày cậu dọn ra khỏi Long Cung sống một mình đến nay cũng đã gần một năm trôi qua, đại ca vẫn cứ không yên tâm, mỗi ba ngày đều phải gọi điện dặn dò một lần.
Hai anh em trò chuyện trong chốc lát, chủ đề lại về tới việc quay trở lại Long Cung.
"Em có thể tự chăm sóc mình được mà."
Khương Lam bặm môi, khóe miệng chán nản mà sụp xuống:
"Em cũng không thể ở lại Long Cung cả đời không ra ngoài a. Hơn nữa Bạch Trạch cũng nói, cơ duyên của em đến từ nhân tộc."
Thao Thiết là long tử, lại cũng là hung thú. Long tộc từ xưa đến nay đều mang đến điềm lành, từ khi Khương Lam có ý thức, trong cơ thể cậu luôn có hai luồng sức mạnh giằng co lẫn nhau. Ở thời thượng cổ, cậu bị bản năng của hung thú chi phối. Sau khi được Long tộc tìm thấy, đại ca Bị Hý mang cậu về Long Cung, điềm lành chi khí đặc trưng của Long tộc bấy giờ mới thức tỉnh, dần dần lấn át hung tính. Cậu thích những ngày sống ở Long Cung, nhưng bản năng của Thao Thiết không lúc nào là không nhắc nhở cậu, mặc dù cậu có nỗ lực ngụy trang bản thân mình trở nên vô hại đến thế nào, một ngày nào đó cậu vẫn sẽ bị bản năng khống chế, hủy diệt tất cả những gì cậu quý trọng.
Khương Lam rất sợ hãi điều đó, cậu luôn cật lực áp chế bản năng, nhưng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-chung-ta-khong-duoc-doc-than/214312/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.