Rời khỏi văn phòng tổ dân phố, Khương Lam mời Ứng Kiệu đến nhà làm khách, anh tự nhiên vui vẻ đồng ý.
Nhưng hai người không về ngay, mà ghé vào chợ hoa thú cảnh một chuyến trước.
Ứng Kiệu thấy cậu vào rất nhiều tiệm bán chim cảnh, mỗi lần đều hỏi ông chủ trong tiệm có sáo đen biết nói hay không, hai người đi dạo nửa con phố mới tìm được một con có thể nói, ngoại hình cũng phù hợp với yêu cầu của Khương Lam.
Cậu mua một con.
Ứng Kiệu nãy đến giờ không nói gì, chờ xách sáo đen về tới nhà mới hỏi một câu:
"Em mua sáo đen làm gì? Muốn nuôi thú cưng sao?"
Con sáo đen như mực này, thật sự nhìn không ra có chỗ nào đáng yêu.
Khương Lam kể cho anh biết chuyện bác Diêu và Tiểu Hắc:
"Con sáo này rất giống con sáo nhà bác Diêu, chỉ là nhỏ tuổi hơn thôi. Làm một ít thủ thuật che mắt hẳn là không thấy được gì khác nhau."
Lúc nói chuyện, ngón tay cậu còn trêu đùa chim sáo, lông mi rũ xuống, nhưng Ứng Kiệu vẫn thấy được tia sáng như sao sa lơ đãng lộ ra nơi đáy mắt.
Nét mặt cậu thật sự rất dễ khiến người mềm lòng.
Ứng Kiệu vốn dĩ không thích, thậm chí có chút ghét bỏ chuyện như vậy.
Anh vẫn luôn cho rằng nhân loại là nhân loại, yêu tộc là yêu tộc, lập trường nguyên bản giữa hai chủng tộc vốn dĩ bất đồng, mặc dù không phải đối lập, nhưng cũng không có bao nhiêu hòa thuận hữu hảo. Nhiều năm trôi qua, anh vẫn không thể lý giải được cách làm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-chung-ta-khong-duoc-doc-than/1177706/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.