Ngày thứ sáu cứ thế nhẹ nhàng trôi qua trong bầu không khí dễ chịu ở văn phòng, chỉ là trời không chiều lòng người, lúc tan làm bắt đầu đổ mưa.
Mưa tới vừa gấp vừa lớn, ba người cùng nhau ở lại văn phòng chờ mưa tạnh, nhân tiện nói chuyện phiếm.
Tiêu Hiểu Du đề nghị:
"Cuối tuần hai ông rảnh không? Nếu không bận gì thì tụi mình cùng đi xem phim đi, gần đây có mấy bộ mới chiếu đều được lắm."
"Tuần này tui đã hẹn trước đi thăm ông ngoại rồi."
Tiết Mông bất đắc dĩ buông tay:
"Lâu lắm tui không đi thăm ngoại, nếu bây giờ lại lỡ hẹn, nói không chừng phải bị trục xuất khỏi gia môn."
Khương Lam cũng nói:
"Chủ nhật tui cũng phải đến bệnh viện đón người quen rồi."
Chủ nhật này bác Diêu ra viện, cậu cũng tới giúp một phen.
Tiêu Hiểu Du đành nhún nhún vai, tiếc nuối:
"Vậy hẹn lần sau đi."
Vừa lúc mưa cũng nhỏ lại, ba người cùng chào tạm biệt, ai về nhà nấy.
Khương Lam không mang dù, đành phải gọi xe. Tài xế là một ông chú trung niên người địa phương, giọng nói mang khẩu âm Giang Thành rất nặng. Thấy Khương Lam vòng túi xách ra trước ôm vào lòng, liền trêu chọc:
"Tiểu tử, túi xách hàng hiệu à?"
Tài xế đưa người đi đón người về, gặp không ít nữ sinh đeo đồ hiệu, ngày mưa thà rằng để chính mình bị ướt cũng không bỏ được để túi ướt. Nhưng nam thanh niên làm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khương Lam ngồi trên ghế phụ, lấy khăn giấy xoa xoa nước mưa trên túi, cười đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-chung-ta-khong-duoc-doc-than/1177700/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.