Lúc hai người ăn lẩu xong, đường phố đã sáng đèn.
Ăn no tự nhiên phải tiêu thực, không ai vội vã về nhà, hai người cứ thế chậm rãi thả bước dọc theo lối đi bộ.
Bảy tám giờ tối, các tòa nhà đèn điện lập lòe, xe cộ lui tới đông đặc, người đi đường cũng chen vai chạm tay, đây đúng là khung giờ náo nhiệt nhất. Khương Lam ôm túi trước ngực, Toan Nghê từ bên trong lộ đầu ra, một lớn một nhỏ mắt sáng lấp lánh mà nhìn cảnh phố đêm rộn rịp.
Khương Lam rất thích cảm giác được náo nhiệt vây quanh, như vậy mới có nhân khí, là sự sống mới mẻ mà suốt chừng ấy thời gian cậu chưa bao giờ cảm thụ được trong quá vãng, cảm giác ấy chỉ có xã hội nhân loại mang đến được mà thôi.
Ứng Kiệu rũ mi nhìn cậu, trong mắt anh, tiểu yêu quái quá dễ thỏa mãn. Một cây kẹo mút, một nồi lẩu, một thế gian bình phàm náo nhiệt.. chỉ chừng ấy thôi, cậu đã thấy đủ.
Lúc Khương Lam cười rộ lên, mi mắt cong cong, con ngươi trong trẻo, phảng phất như toàn bộ phồn hoa phàm thế đã ánh cả vào đáy mắt ấy.
Hai người chầm chậm bước đi, Khương Lam không chủ động đề cập vấn đề giận dỗi tối qua, Ứng Kiệu lại muốn nói ra, thuận tiện kiểm tra xem suy đoán của mình có đúng không.
Cho nên, anh khơi chuyện trước:
"Những gì tôi nói hôm qua.. là tôi quá mức phiến diện, không nên chỉ nghe vài lời đồn thổi mà kết luận xấu về Thao Thiết."
Khương Lam hơi giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-quai-chung-ta-khong-duoc-doc-than/1177698/chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.