Kỷ Tô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans đơn giản, ngồi ở chỗ sát cửa sổ trong quán cà phê. Tóc mái mềm mại rủ trên hàng mày cậu, trông cậu giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Cậu vừa làm xong một dự án lớn, mới thoát khỏi mớ công việc chất chồng như núi thì tự dưng bị sắp xếp cho đi xem mắt.
Sau khi tốt nghiệp Đại học A, Kỷ Tô dành hết tâm sức đầu tư vào sự nghiệp. Hiện giờ ở trong ngành cậu cũng có tên có tuổi, có điều nay đã 28 tuổi rồi mà cậu vẫn còn độc thân.
Thân là bạn chí cốt của cậu, Kiều Cẩm hết nhìn nổi rồi, cậu ta phải sắp xếp giới thiệu để tìm cho cậu một mối tình mới được.
Nghe đâu người kia cũng tốt nghiệp Đại học A, tự mở một văn phòng luật sư, sở hữu chiều cao 1m93, ngoại hình điển trai, gia đình giàu có, nhưng tính cách khá lạnh lùng, hơi khó gần.
Kỷ Tô thấy rất lạ, một chàng trai có điều kiện tốt như thế sao phải lâm vào cảnh đi xem mắt?
Đương lúc trầm tư, một giọng nói trầm thấp thu hút vang lên bên tai cậu: "Chào cậu."
Kỷ Tô ngẩng mặt lên, đột nhiên chạm phải đôi đồng tử đen như mực.
Cậu khẽ run lên, sau đó hoàn hồn: "Chào anh."
Cố Chiêu đưa tay ra, rất kiệm lời: "Cố Chiêu."
Kỷ Tô cũng đứng dậy bắt tay lại: "Kỷ Tô."
Hai người ngồi đối diện nhau, lần lượt gọi món.
Gọi món xong, Kỷ Tô thầm ngước mắt lên nhìn về người đàn ông ở phía đối diện.
Hình như người kia vừa dự một buổi họp quan trọng nào đó, hắn diện một bộ suit màu đen thẳng thớm làm tôn lên dáng người vai rộng eo hẹp của hắn.
Gương mặt hắn tuấn tú sắc nét, sống mũi cao thẳng, cặp kính gọng vàng gác trên mũi tạo nên sự nhã nhặn kiêng khem.
Hóa ra lần này Kiều Cẩm không nói quá một chút nào, luật sư Cố còn ưu tú hơn cả miêu tả của cậu ta.
"Tôi xin giới thiệu sơ lược về bản thân tôi trước." Cố Chiêu ngước mắt, nói rất hàm súc: "Năm nay tôi 29 tuổi, hợp tác với bạn bè mở một công ty luật. Có hai căn nhà ở thành phố, một căn biệt thự ở ven biển. Độc thân 29 năm, chưa từng yêu đương, đây là lần đầu đi xem mắt.”
Kỷ Tô tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nên cậu không bình luận gì.
“Không có.” Kỷ Tô khẽ đáp: “Chỉ cảm thấy luật sư Cố có điều kiện tốt thế này phải dễ dàng tìm được người bầu bạn thích hợp mới đúng.”
“Tìm người bầu bạn không khó.” Cố Chiêu cười: “Tìm được người mình thích mới khó.”
Kỷ Tô gật nhẹ đầu tỏ ý tán thành, sau đó cũng tự giới thiệu: “Năm nay tôi 28 tuổi, là kiến trúc sư của một công ty kiến trúc. Hiện tại tôi vẫn chưa mua nhà, đang ở căn hộ do công ty cấp cho, cũng có một ít tiền tiết kiệm nhưng không nhiều.”
Thật ra hai năm nay cậu liên tục nhận được các dự án lớn, có điều tiền kiếm được đều mang đi trả nợ cho nhà họ Kỷ rồi, tiền còn thừa lại chẳng nhiều.
Cậu biết với điều kiện của mình thì dù yêu đương hay ở trong nhóm đối tượng xem mắt cũng không đủ sức hấp dẫn, cho nên cậu chỉ một lòng miệt mài với công việc, lần này quả thật không từ chối được Kiều Cẩm nên mới đến gặp bạn xem mắt.
Kỷ Tô chớp mắt, đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi, tôi cũng chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên xem mắt.”
Cố Chiêu cong khóe môi: “Trùng hợp quá.”
Cà phê được bưng lên, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Bảo là trò chuyện nhưng chủ yếu là người kia hỏi, Kỷ Tô cứ theo mà đáp, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
Uống hết ly cà phê, Cố Chiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi.”
Kỷ Tô hiểu ý nên chủ động nói: “Luật sư Cố bận việc thì cứ đi trước đi.”
“Tôi không bận.” Cố Chiêu thả tay xuống: “Tối nay thầy Tô có tăng ca không?”
Kỷ Tô thật thà lắc đầu: “Tối nay thì không.”
“Vậy vừa khéo cùng nhau đi ăn tối.” Cố Chiêu hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Kỷ Tô hơi ngơ ra: “Cùng nhau ăn tối?”
Giọng Cố Chiêu bình thản: “Không tiện à?”
“Không có, tiện.” Kỷ Tô ra hiệu cho nhân viên phục vụ: “Chào cô, phiền cô tính tiền.”
Hai người rời khỏi quán cà phê đi đến nhà hàng kiểu Trung mà Cố Chiêu đề cử.
Mùi vị món ăn ở nhà hàng này rất ngon, Kỷ Tô tập trung ăn cơm, Cố Chiêu cũng không phải người nhiều chuyện, cả hai thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, chỉ nói về những điều vặt vãnh.
Thật ra trước khi đến Kỷ Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng người kia lại không lạnh lùng như cậu tưởng tượng.
Trái lại có cảm giác hắn rất lịch thiệp khi giao tiếp.
Sau khi ăn được kha khá, Kỷ Tô mượn cớ đi vệ sinh để thanh toán, nhưng lại được cho biết rằng luật sư Cố là khách VIP của nhà hàng này, không cần tính tiền riêng.
Cậu im lặng quay người đi về phía phòng bao.
Quả nhiên luật sư ai cũng giàu.
Kỷ Tô về tới phòng bao, phát hiện Cố Chiêu đang gọi điện thoại.
Bàn tay hiện rõ khớp xương nắm lấy điện thoại, một tay khác giữ lấy mặt bàn, ống tay áo xắn lên để lộ ra cánh tay rắn chắc. Giọng hắn không lớn, nhưng nghe có vẻ rất có sức ép.
Thấy cậu quay lại, Cố Chiêu nói vào điện thoại: “Cứ vậy trước đi.”
Kỷ Tô đi sang: “Chuyện công việc à?”
“Không có gì.” Cố Chiêu cất điện thoại: “Cậu ăn no chưa?”
Kỷ Tô đáp: “Ăn no rồi.”
Cố Chiêu đứng dậy cầm lấy áo khoác vest treo bên cạnh: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Kỷ Tô đi theo sau hắn, ra khỏi nhà hàng.
Chiếc Cayenne khiêm tốn của Cố Chiêu đang dừng ở bên đường.
“Cậu sống ở đâu?” Hắn quay lại hỏi: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu luật sư Cố.” Kỷ Tô từ chối một cách lịch sự: “Tôi sống gần đây lắm.”
Cố Chiêu hơi rũ mắt: “Nếu tôi cứ nhất quyết muốn đưa cậu về thì sao?”
Cuối cùng hắn vẫn được như mong muốn, lái xe đưa người ta về cổng chung cư.
Kỷ Tô mở dây an toàn: “Luật sư Cố, cảm ơn anh đãi tôi bữa tối hôm nay, còn đưa tôi về nhà nữa.”
Cố Chiêu liếc nhìn cậu: “Chỉ nói cảm ơn thôi à?”
Kỷ Tô không chắc lắm: “Vậy ý của luật sư Cố là…”
Cố Chiêu đáp với vẻ đương nhiên: “Lần sau đến lượt cậu mời khách.”
Kỷ Tô im lặng vài giây rồi hỏi: “Thế… khi nào luật sư Cố rảnh?”
“Được.” Kỷ Tô mím môi: “Vậy tôi vào nhà trước nhé, luật sư Cố.”
Cố Chiêu đáp: “Ừm.”
Kỷ Tô mở cửa xe bước xuống, đi về phía cửa chung cư.
Cố Chiêu ngồi trong xe, ánh nhìn trầm lặng xuyên qua cửa sổ xe, đáp lên đôi chân thon dài thẳng thớm được giấu trong lớp quần jeans kia.
Mãi cho đến khi bóng dáng thanh thoát kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nâng cửa kính lên, khởi động xe một lần nữa.
*
Kỷ Tô về đến nhà, vừa thay dép lê xong điện thoại trong túi liền rung lên liên tục.
Cậu móc điện thoại ra bấm nhận cuộc gọi, chưa kịp nói gì thì giọng Kiều Cẩm bên kia đã truyền đến: “Tô Tô cậu về đến nhà chưa?”
Kỷ Tô đi tới trước ghế sô pha: “Vừa đến nhà.”
Kiều Cẩm vội hỏi: “Sao rồi sao rồi? Có phải luật sư Cố đẹp trai kinh khủng khiếp không?”
“Ừm…” Kỷ Tô đáp: “Đúng là đẹp thật.”
Theo tài liệu mà Kiều Cẩm cung cấp, năm ấy Cố Chiêu là nam thần siêu nổi tiếng tầm cỡ hot boy trường đại học A, chỉ có điều do thời đại học cậu luôn ngó lơ những chuyện bên ngoài, một lòng một dạ tập trung vào việc học tập và làm thêm, cho nên không rõ những chuyện này.
“Đúng nhỉ đúng nhỉ? Tôi bảo rồi tôi có lừa cậu đâu?” Kiều Cẩm ở đầu bên kia phấn khích kêu to: “Cho nên sau khi hai người gặp nhau thì thấy thế nào? Có hy vọng không?”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ: “Chắc là không đâu.”
Kiều Cẩm: “Tại sao?”
“Bởi vì điều kiện của chúng tôi cách biệt quá lớn.” Kỷ Tô ngồi trên ghế sô pha, “Vả lại tôi cảm thấy anh ấy không có hứng thú gì với tôi.”
Tuy người ấy mời cậu ăn cơm, nhưng có thể chỉ xuất phát từ sự tu dưỡng tốt, ngoài miệng thì bảo muốn mời cậu, nhưng ngay cả WeChat cũng không thèm kết bạn.
Chữ “rảnh” này là lời nói dối lớn nhất của người trưởng thành.
“Không phải…” Kiều Cẩm gấp gáp: “Cậu kể hết cho tôi về cuộc hẹn ngày hôm nay giữa hai người đi, tôi phân tích cho cậu thử.”
Kỷ Tô khái quát lại đơn giản, cuối cùng rút ra: “Tôi chỉ cảm thấy anh ấy khá lịch thiệp.”
“Hả?” Kiều Cẩm cứ như nghe thấy chuyện gì kỳ lạ lắm: “Tô Tô, cậu nói luật sư Cố lịch thiệp á?”
Kỷ Tô không hiểu: “Có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề, có vấn đề cực kỳ lớn luôn đấy!” Kiều Cẩm bắn liên thanh: “Luật sư Cố nổi tiếng lạnh lùng độc miệng, dù là đương sự hay luật sư của bên nghịch thì đều bị anh ta mắng đến phát khóc, cậu là người đầu tiên tiên nói anh ta lịch thiệp đó!”
Kỷ Tô: “Vậy sao…”
Kiều Cẩm kết luận: “Tôi dám đảm bảo, biểu hiện của anh ta tuyệt đối không phải không có hứng thú với cậu!”
Kỷ Tô xoa ấn đường bằng đầu ngón tay: “Tôi cũng không biết nữa.”
Kiều Cẩm đổi đề: “Cậu thì sao, cậu có cảm giác với anh ta không?”
“Tôi…” Gương mặt điển trai kia hiện lên trước mắt Kỷ Tô: “Nếu anh ấy bằng lòng tiếp tục qua lại, tôi cũng không thấy phản cảm.”
Trong thị trường mai mối này, gặp được một người xuất sắc về mọi mặt, đến mức không thể chê vào đâu được như luật sư Cố, thật sự là rất hiếm có.
Chỉ là cậu vẫn cảm thấy Cố Chiêu không thích cậu.
“Có hy vọng có hy vọng!” Kiều Cẩm phấn khích nhảy lên: “Hy vọng cực to!”
Kỷ Tô bị cậu ta chọc cười: "Tiểu Kiều, cậu học tiếng Nhật nâng cao lúc nào thế?”
(*) Có vẻ như do câu lặp từ bên trên của Kiều Cẩm giống tiếng Nhật nên em Tô mới nói vậy 🥲
Kiều Cẩm cười hi hi ha ha lảm nhảm với cậu vài câu, sau đó cậu chợt nhớ tới một chuyện: "À quên, cậu chưa nói tôi biết cậu thông qua ai mà giới thiệu Cố Chiêu đi xem mắt với tôi?”
"Chu Dương đó, cậu còn nhớ tôi từng nhắc tới anh ấy không?” Kiều Cẩm nói ra một cái tên: "Anh ấy với Cố Chiêu là bạn cùng phòng thời đại học, hai người đó thân nhau lắm.”
Kỷ Tô hỏi: “Cậu với Chu Dương còn chưa thành mà sao đã lo tác hợp tôi với người khác rồi?”
"Ây da, hai chuyện này khác nhau mà!” Kiều Cẩm vội giải thích: "Do Chu Dương tự đến tìm tôi, nhờ tôi giới thiệu người yêu cho anh em của anh ấy. Chuyện tốt thế này tôi liền nghĩ ngay tới cậu!”
Kỷ Tô cười: "Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé.”
*
Mấy hôm sau, Kỷ Tô đều đi làm ở trụ sở chính của công ty.
Không ngoài dự đoán, Cố Chiêu không liên lạc với cậu nữa, cậu cũng không chủ động làm gì cả.
Nếu đối phương muốn tiếp tục qua lại, vậy tất nhiên sẽ tìm hỏi xin người mai mối cách liên lạc. Tình trạng bây giờ có lẽ không có kết quả rồi.
Chiều hôm nay, Kỷ Tô đang ngồi trong văn phòng vẽ thiết kế thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Thầy Kỷ.” Trợ lý lễ phép gọi một tiếng, “Tổng giám đốc Cao bảo anh đến văn phòng anh ấy.”
Kỷ Tô tắt máy tính: "Được, anh đi ngay.”
Cậu ra khỏi văn phòng, bước xuyên qua hành lang dài, đến trước văn phòng của giám đốc Cao rồi giơ tay gõ cửa.
"Vào đi.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong.
Kỷ Tô đẩy cửa đi vào, thứ đập vào mắt cậu là bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất.
Người kia nghe tiếng xoay người lại, nhìn thấy cậu thì tỏ ra hơi giật mình: "Thầy Kỷ?”
Tim Kỷ Tô run lên: "Luật sư Cố.”
Tổng giám đốc Cao ngồi trên ghế của sếp: "Sao đấy, luật sư Cố quen kiến trúc sư trưởng của chúng tôi à?”
Cố Chiêu bước về phía Kỷ Tô hai bước: "Chúng tôi từng ăn cơm chung.”
"Ha ha ha!” Tổng giám đốc Cao vỗ tay cười to, "Nếu mọi người đều quen biết nhau rồi, vậy thì vào việc cũng dễ hơn nhỉ?”
Cố Chiêu cũng cười: "Ai nói không đúng đâu.”
Kỷ Tô bình tĩnh lại: "Tổng giám đốc Cao gọi tôi tới để…”
"Luật sư Cố có một căn biệt thự chưa trang trí xong, nên muốn tìm một nhà thiết kế kiến trúc đến giúp cậu ấy thiết kế.” Tổng giám đốc Cao nửa đùa nửa nịnh: "Yêu cầu thẩm mỹ của luật sư Cố cao lắm, mấy kiến trúc sư bình thường không lọt vào mắt cậu ấy được, tôi chỉ đành cử cậu ra.”
Kỷ Tô cười cười, nhất thời không lên tiếng.
"Cũng không đến mức như sếp Lâm nói.” Cố Chiêu liếc cậu một cái, cất giọng nhàn nhã: "Tôi tin thầy Kỷ sẽ làm tôi hài lòng.”
Kỷ Tô đề nghị: "Luật sư Cố có thể xem các thành phẩm trước đó của tôi, xem chúng có hợp với phong cách mà anh muốn không.”
Cố Chiêu đồng ý: "Được, đến phòng làm việc của cậu nói chuyện.”
Trước khi đi, tổng giám đốc Cao nói một câu đầy thâm sâu: "Kỷ Tô, cậu phải phục vụ cho luật sư Cố hài lòng đấy nhé.”
Kỷ Tô gật nhẹ đầu: "Tôi sẽ cố hết sức.”
Hai người nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của Kỷ Tô.
Kỷ Tô đóng cửa lại, đang định mở miệng nói thì bị cướp lời.
Cố Chiêu xoay người: "Trước đó tôi không biết cậu làm việc ở công ty kiến trúc này.”
"Không sao, tôi quả thật chưa từng nói cho anh biết.” Kỷ Tô không nghĩ nhiều: "Vầy đi, tôi sẽ đề cử với luật sư Cố một kiến trúc sư khác có thâm niên hơn.”
"Cậu không muốn nhận dự án này à?” Cố Chiêu nhìn vào mắt cậu: "Vì chủ thuê là tôi?”
"Không phải đâu.” Kỷ Tô hơi ngại ngùng: "Tôi tưởng luật sư Cố không muốn gặp tôi cho lắm.”
Dù sao cũng là đối tượng xem mắt thất bại, nếu trở thành khách hàng của cậu, vậy về sau trong quá trình làm việc khó tránh khỏi việc gặp mặt thường xuyên. Cậu sợ người kia sẽ thấy khó chịu.
Cố Chiêu nhíu mày: "Sao cậu lại nghĩ vậy?”
"Nếu luật sư Cố đã không để bụng, vậy tôi cũng không có vấn đề gì.” Kỷ Tô quyết định bày ra sự chuyên nghiệp của mình: "Luật sư Cố có thể nói ra ý tưởng đại khái của anh, sau đó tôi sẽ cung cấp phương án thiết kế sơ bộ.”
“Sắp đến giờ cơm tối rồi.” Cố Chiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chúng ta vừa ăn vừa bàn.”
Kỷ Tô do dự: "Nhưng…”
Cố Chiêu nhắc nhở: "Thầy Kỷ, cậu còn nợ tôi một bữa cơm đấy.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Sao cảm giác hình như lại bị cho vào tròng…
Cố cẩu: Theo đuổi vợ thì phải dùng mọi thủ đoạn.
Ở ngoại truyện này thiết lập về thế giới song song, cho Tô Tô và Cố cẩu giao lưu với nhau sau khi đi làm. Cố cẩu phiên bản trưởng thành chín chắn lại càng không thích làm người haha!
Dii: Hế lô sorry vì đã đến muộn nhưng mà tui quay lại rồi nè 🥰Sẵn dịp cho em nó quay trở lại cũng đúng vào ngày VIỆT NAM VÔ ĐỊCH hehe
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]