(Edit: Dii)
Cho cậu thêm chút thời gian là bao lâu?
Tại sao phải cho cậu thêm chút thời gian?
Rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì, đang do dự cái gì?
Còn rất nhiều câu hỏi mà Cố Chiêu không hiểu rõ. Nhưng khi đối diện với cặp mắt vô cùng đáng thương kia, hắn chỉ có thể nghiến chặt hàm, cố nuốt hết mọi lời nói xuống bụng.
Chỉ là thời gian mà thôi, hắn giỏi nhất là kiên nhẫn mà, không phải sao?
Cố Chiêu hít sâu một hơi, sau đó giơ hai tay lên ôm người kia vào lòng một lần nữa.
Kỷ Tô ngoan ngoãn kề má vào ngực hắn, không giãy giụa nữa.
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ có hai người đang ôm ghì lấy nhau, hai trái tim kề cận bên nhau cũng dần hòa chung nhịp đập.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Kỷ Tô lùi về sau, mặt đỏ bừng nhìn thông báo cuộc gọi tới, đột nhiên hơi khựng lại.
Cố Chiêu nhíu mày: "Ai gọi vậy?"
"Em trai tôi gọi." Kỷ Tô đáp ngắn gọi, ấn nghe máy: "Alo, Tiểu Sâm."
"Anh hai! Em tới trước cổng trường mấy anh rồi nè!" Giọng nói phấn khởi của Kỷ Sâm truyền ra từ ống nghe, "Anh ra đón em nha!"
"Được." Kỷ Tô đáp, dặn dò nó: "Em đứng ở cổng đừng có chạy lung tung, anh đến ngay."
Cúp điện thoại, cậu giải thích với Cố Chiêu: "Em trai tôi thi vào cấp ba xong rồi, nó qua đây tìm tôi chơi."
Cố Chiêu nhìn cậu: "Tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-qua-mang-voi-hot-boy-truong-va-cai-ket/3505259/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.