Chương trước
Chương sau
(Edit: Dii)

Kỷ Tô cứng đơ người, ngồi yên mặc cho cơ thể nóng rực kia ôm lấy mình.

Tuy Cố Chiêu đang bệnh, nhưng trông dáng vẻ vừa rồi của hắn rõ ràng vẫn có thể dễ dàng áp chế cậu.

Cố Chiêu vùi mặt mình vào hõm cổ thơm mềm, sống mũi cao kề trên cần cổ trắng muốt, hơi thở nóng rực phả lên làn da mềm mại, hô hấp dần nặng nề hơn.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Kỷ Tô cũng không kìm được phải quay mặt qua: "Tôi đi rót nước cho cậu nhé?"

Mũi Cố Chiêu vẫn đang cọ tới cọ lui trên cổ Kỷ Tô, giọng hắn khàn khàn: "Uống nước không giải quyết được vấn đề của tôi."

"Vậy, vậy phải làm sao..." Gò má nóng như muốn bốc cháy, cậu bối rối đề nghị: "Hay cậu đi tắm thêm lần nữa?"

"Ha..." Cố Chiêu cười khẽ bên tai cậu, "Cậu muốn tôi bị sốt nặng hơn sao?"

Kỷ Tô phủ nhận: "Không phải, tôi không có ý đó..."

Cố Chiêu thôi cười, từ từ buông lỏng ra.

Kỷ Tô lập tức thoát khỏi cái ôm của hắn, vội vàng đến nỗi suýt nữa ngã xuống giường.

"Cẩn thận." Cố Chiêu giơ tay ra định kéo cậu về.

Kỷ Tô đứng vững lại, ánh mắt vô tình liếc xuống dưới.

Chăn mỏng đắp trên eo Cố Chiêu, chẳng biết do chăn quá mỏng hay do "thiết bị phần cứng" quá khủng, nói chung là chỗ nào đó nhô lên thành độ cong rất đáng sợ...

Kỷ Tô hoàn hồn, co chân chạy ra ngoài cửa: "Tôi đi rót nước cho cậu."

Cố Chiêu nằm trên giường nhìn cậu chạy đi, hít sâu một hơi, để mùi hơi còn sót lại tiến vào trong phổi.

Kỷ Tô chạy thẳng ra phòng khách, đứng trước bàn ăn ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn.

Một lúc sau, cậu bình tĩnh trở lại, đưa tay ra rót một ly nước ấm.

Khi trở về phòng ngủ lần nữa, Kỷ Tô vô thức bước thật nhẹ.

Khẽ đẩy cửa ra, cậu tiến đến trước giường, phát hiện người trên giường đã nhắm mắt, trông như đã ngủ thật rồi.

Kỷ Tô không gọi hắn dậy. Cậu nhẹ nhàng đặt ly nước lên đầu giường, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt điển trai góc cạnh kia.

Đôi mắt đen sâu hun hút nhắm lại làm giảm đi cảm giác dồn ép và sức công kích trên mặt hắn, để lộ ra vẻ hiền hòa vô hại hiếm thấy.

Một quý công tử như Cố Chiêu đây, tại sao lại đi thích cậu?

Người như cậu có gì đáng để Cố Chiêu thích?

Kỷ Tô khẽ thở dài, xoay người rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cậu nằm trên sô pha trong phòng khách, ôm gối ôm, bắt đầu tiến vào giấc ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau khi Kỷ Tô thức dậy, cậu phát hiện mình lại nằm trên giường lớn trong phòng ngủ.

Cậu ngồi dậy, bấy giờ mới muộn màng hiểu ra, những lần trước không phải cậu nửa đêm mộng du trèo lên giường, mà là Cố Chiêu đưa cậu về giường.

Kỷ Tô xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Chiêu đang rót sữa bò, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn qua: "Dậy rồi à?"

Kỷ Tô hỏi han: "Cậu hết sốt chưa?"

Cố Chiêu: "Cậu sờ thử xem."

Kỷ Tô vô thức giơ tay lên, giơ được một nửa thì khựng lại, sau đó thả tay xuống: "Nhà cậu có nhiệt kế không? Đo bằng nhiệt kế chuẩn hơn."

Cố Chiêu không nói gì, chỉ nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu đặt tay lên trán mình.

Ngón tay của Kỷ Tô hơi co lại, nhưng cậu không tiện rút ra.

"Sao rồi?" Cố Chiêu hỏi, "Còn sốt không?"

Kỷ Tô tỉ mỉ cảm nhận: "Hình như hết sốt rồi."

Cố Chiêu buông tay cậu: "May nhờ có cậu chăm sóc kĩ."

"Tôi cũng đâu có làm gì." Kỷ Tô được khen nên cảm thấy hơi ngượng ngùng, "Tôi chỉ mua thuốc hạ sốt cho cậu mà thôi."

"Không chỉ mua thuốc." Cố Chiêu nhìn mặt cậu chăm chú, giọng bình tĩnh mà nghiêm túc, "Sự có mặt của cậu, với tôi mà nói còn hữu dụng hơn bất kỳ loại thuốc nào."

Vành tai Kỷ Tô nóng lên, mắt cũng bối rối nhìn lung tung, cậu bèn đổi đề tài: "Cậu là bệnh nhân, sao mới sáng sớm đã dậy nấu cơm rồi?"

Cố Chiêu đáp: "Muốn cho cậu ngủ thêm một lúc nữa."

Kỷ Tô bất ngờ, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Nói không cảm động là giả. Từ lúc cậu bắt đầu ghi nhớ được sự việc đến giờ, chưa từng có ai săn sóc và nghĩ cho cậu nhiều như vậy.

Nhưng tấm lòng này thật sự dành cho cậu sao?

Ăn sáng xong, Kỷ Tô xung phong nhận việc thu dọn bàn ăn, bỏ bát đũa vào máy rửa bát.

Cố Chiêu dựa vào cạnh bàn nhìn cậu bận rộn: "Hôm nay cậu có bận việc gì khác không?"

"Có." Kỷ Tô lau sạch nước trên tay, "Lát nữa tôi phải về trường, một mình cậu ở nhà nghỉ ngơi nhé, được không?:

Cố Chiêu cười nhạt: "Nếu tôi nói không được thì sao?"

Kỷ Tô: "..."

Cậu thử thương lượng với Cố Chiêu: "Cậu nghỉ ngơi trước, nếu lại sốt nữa thì gọi cho tôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện, nhé?"

Cố Chiêu không làm khó cậu: "Đi thôi, tôi cũng về trường."

Hai người gọi xe quay về trường, Kỷ Tô chủ động nói: "Tôi đưa cậu về ký túc xá trước."

Cố Chiêu hỏi: "Cậu bận đi đâu?"

"Sắp tới lễ hội văn hóa của trường rồi, tôi phải đại diện câu lạc bộ âm nhạc kết hợp biểu diễn một tiết mục với câu lạc bộ nhảy." Kỷ Tô giải thích ngắn gọn, "Nên mấy hôm nay tôi phải đi tập đàn."

"Câu lạc bộ nhảy?" Cố Chiêu bắt chính xác từ ngữ mấu chốt, "Cậu bắt cặp với nam hay nữ?"

Kỷ Tô thật thà trả lời: "Là một nữ sinh."

Cố Chiêu nhíu mày: "Tôi đi với cậu."

"Không cần đâu." Kỷ Tô từ chối, "Cậu đang bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều."

Mặt Cố Chiêu lạnh xuống, nhưng hắn không dây dưa nữa: "Đi đi."

Buổi chiều, Kỷ Tô đến câu lạc bộ âm nhạc như thời gian đã hẹn.

Lần này Hàn Manh đến sớm hơn, vừa thấy cậu vào đã nhoẻn miệng cười: "Đàn anh, hôm nay em tới sớm hơn anh đó nha!"

Kỷ Tô nhìn thời gian trong điện thoại: "Anh không tới trễ chứ?"

"Không có!" Hàn Manh lắc đầu, tóc đuôi ngựa cũng theo đó đung đưa, "Tại em tới sớm thôi, không muốn để đàn anh chờ quá lâu."

Kỷ Tô: "Vậy thì tốt."

"Đàn anh, tối qua về nhà em có sửa lại hai động tác." Hàn Manh bắt đầu khởi động, "Anh nhìn giúp xem em sửa có ổn không?"

"Được." Kỷ Tô đáp, sau đó ngồi xuống trước đàn.

Tập được vài lần, Kỷ Tô dừng lại, bảo cô gái kia nghỉ một lúc.

Cậu ngồi trên ghế chơi đàn không tốn sức, nhưng người nhảy lại tiêu hao rất nhiều thể lực.

Hàn Manh khoanh chân ngồi trước mặt cậu, vừa uống nước vừa trò chuyện: "Đàn anh, anh tập đàn được bao lâu rồi?"

"Rất nhiều năm rồi." Ngón tay của Kỷ Tô khẽ ấn lên phím đàn, "Từ nhỏ anh đã bắt đầu tập bài này."

Hàn Manh hiếu kỳ: "Vậy tại sao đàn anh không học nghệ thuật mà lại học kiến trúc?"

Kỷ Tô cụp mắt, cười nhạt: "Chắc là vì anh nhận ra bản thân không hề có thiên phú về nghệ thuật."

"Làm gì có?" Hàn Manh đứng dậy, đi đến trước mặt cậu: "Đàn anh chỉ đàn một chốc thôi mà đã làm em rung động rồi, sao lại không có thiên phú nghệ thuật được?"

Kỷ Tô hơi mở to mắt, cười: "Cảm ơn em."

Hai người một ngồi một đứng, nhìn từ góc độ nào cũng thấy như đang nhìn nhau tình tứ.

Cố Chiêu đứng ở cửa, ánh mắt hung hiểm u ám, hắn giơ mu bàn tay lên gõ cửa.

Tiếng "cộc cộc" vang lên, Kỷ Tô quay đầu lại: "Cố Chiêu? Sao cậu đến đây?"

"Sao?" Giọng điệu của Cố Chiêu lạnh lùng hệt như sắp đóng băng: "Làm phiền hai người à?"

Kỷ Tô còn chưa kịp nói gì, Hàn Manh đã giành lên tiếng trước: "Anh là đàn anh Cố Chiêu ạ?"

Cố Chiêu chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn vào mặt Kỷ Tô: "Tập xong chưa?"

"Cũng hòm hòm rồi." Kỷ Tô đứng dậy, tự dưng cảm thấy chột dạ: "Sao cậu không ở ký túc xá nghỉ ngơi?"

Cố Chiêu không đáp, đút một tay vào túi đứng tại chỗ, trông có vẻ như muốn đợi cậu tập xong.

Hàn Manh tưởng Kỷ Tô còn việc bận nên chủ động nói: "Đàn anh, hay hôm nay tụi mình tập đến đây thôi."

"Được." Kỷ Tô gật đầu, ánh mắt lướt tới mặt cô nàng rồi chợt dừng lại.

Cô rất xinh đẹp, nước da trắng, tỷ lệ cơ thể chuẩn như vũ công, tính cách đáng yêu, nụ cười cũng rất ngọt ngào.

Hàn Manh đang đứng trước mặt cậu, chẳng phải là...

Hình mẫu lý tưởng của Cố Chiêu hay sao?

Hàn Manh ân cần nói: "Đàn anh, nếu có việc bận thì anh cứ đi trước đi."

"Chờ đã..." Kỷ Tô mím môi, ra một quyết định to gan, "Em định đi ăn tối sao?"

Hàn Manh đáp: "Vâng, em chuẩn bị đi nè."

Kỷ Tô mời: "Vậy đi chung đi."

Vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được ánh mắt nhìn chòng chọc sau lưng cậu lại lạnh thêm tám độ.

Kỷ Tô quay qua, thấy chết không sờn: "Cố Chiêu, cậu đi không?"

Cố Chiêu nhìn cậu vài giây rồi cười một tiếng: "Đi, đương nhiên là đi."

Kỷ Tô nổi hết da gà vì nụ cười của hắn, nhưng cậu không thể lật lọng: "Vậy tụi mình đi thôi."

Trên đường đến nhà ăn, áp suất thấp mà Cố Chiêu tỏa ra rõ tới mức những ai ở cách đó ba mét đều cảm nhận được.

Khó khăn lắm mới tới được nhà ăn, Kỷ Tô bước nhanh chân: "Các cậu ngồi đây trước, tôi đi xem xem có món gì ngon không."

Cố Chiêu ngồi xuống, đôi chân quá dài không có chỗ để đành phải đặt ở lối đi.

Hàn Manh ngồi đối diện hắn, trên mặt cô vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ: "Đàn anh Cố Chiêu, sao thái độ thù địch của anh đối với em dữ dội quá vậy?"

Cuối cùng Cố Chiêu cũng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh băng tựa như đang nhìn một vật thể không có sự sống.

Hàn Manh khẽ hỏi: "Anh thích đàn anh Kỷ Tô, đúng không?"

Cố Chiêu hơi híp mắt: "Cô muốn nói gì?"

"Theo em được biết, đàn anh Kỷ Tô là trai thẳng, tất cả nam sinh từng theo đuổi anh ấy đều bị từ chối." Hàn Manh nhìn người đang đứng ở cửa sổ lấy đồ ăn, "Cho nên, cơ hội của em hẳn là sẽ nhiều hơn đàn anh Cố Chiêu?"

Cố Chiêu lạnh lùng hỏi: "Vậy sao?"

Hàn Manh chớp đôi mắt to: "Dù sao qua hai ngày tiếp xúc, em cảm thấy đàn anh Kỷ Tô rất có thiện cảm với em."

Cố Chiêu chống một tay lên bàn, trông hắn hệt như lang vương đang bị xâm phạm lãnh thổ: "Vậy cô cứ thử xem."

Lúc này, Kỷ Tô quay về chỗ: "Hai người nghĩ ra món muốn ăn chưa?"

"Không cần đâu đàn anh." Hàn Manh đứng dậy, "Trông đàn anh Cố Chiêu hình như không được khỏe, anh mau dẫn anh ấy về nghỉ ngơi thì hơn."

Kỷ Tô hết hồn, vội giơ tay ra sờ trán Cố Chiêu: "Lại sốt nữa sao?"

Cố Chiêu đưa tay lên nắm lấy ngón tay cậu rồi kéo xuống: "Tụi mình đi thôi."

Kỷ Tô chưa kịp cảm nhận nhiệt độ trên trán Cố Chiêu thì đã mơ mơ màng màng bị kéo ra khỏi nhà ăn.

Bên ngoài có gió thổi qua làm đầu óc Kỷ Tô tỉnh táo hơn đôi chút, cậu định rút tay mình về: "Này..."

Cố Chiêu đột nhiên siết chặt tay lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra.

Kỷ Tô vẫn đau đáu việc hắn bị bệnh: "Tụi mình nên đến bệnh viện khám thì hơn, bị cảm không nhanh khỏi như vậy được."

Cố Chiêu chẳng nói gì, cứ thế đi thẳng tới cổng trường, nhét Kỷ Tô vào taxi, mình cũng ngồi lên theo.

Kỷ Tô tưởng hắn đồng ý đến bệnh viện rồi: "Bác tài, phiền chú chở bọn cháu đến bệnh viện gần nhất."

"Không đi bệnh viện." Cố Chiêu nói, "Đến Ngự Thủy Loan."

Bác tài bối rối: "Rốt cuộc là đi đâu?"

Cố Chiêu nhìn gương chiếu hậu: "Ngự Thủy Loan."

Bác tài ớn lạnh: "Được, lập tức đi ngay."

*

Trên đường đi thẳng tới chung cư, Cố Chiêu không hé một lời nào.

Kỷ Tô cứ lo lắng thấp thỏm, trong lòng thầm nghĩ có phải hắn giận rồi không.

"Cạch" một tiếng, Cố Chiêu đẩy cửa nhà ra: "Vào đi."

Kỷ Tô bước vào, đang khom lưng thay giày, đột nhiên một giây sau, eo cậu bị một bàn tay lớn nắm lấy bế ngồi lên tủ ở huyền quan.

Cậu không khỏi la lên: "Cố Chiêu, cậu làm——"

Chữ cuối chẳng kịp thốt ra.

Cố Chiêu tách mở đôi chân cậu, người hắn chen vào giữa, lạnh lùng hỏi: "Kỷ Tô, cậu đang làm gì vậy?"

Kỷ Tô bối rối, né tránh ánh mắt hắn: "Tôi, tôi có làm gì đâu."

Cố Chiêu đưa một tay ra bóp lấy cằm cậu, nâng lên: "Nhìn tôi."

Kỷ Tô không thể không nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu hun hút kia, cậu xin lỗi theo thói quen: "Xin lỗi cậu, tôi——"

Cố Chiêu ngắt lời cậu: "Tôi từng nói rồi, đừng xin lỗi nữa."

Kỷ Tô cắn môi dưới: "Tôi tưởng... tôi tưởng cậu sẽ thích kiểu con gái giống như Hàn Manh."

Cố Chiêu tức đến bật cười: "Kỷ Tô, có phải cậu coi những lời tôi từng nói như gió thoảng bên tai không?"

Kỷ Tô phủ nhận: "Tôi không có."

"Tôi nói tôi thích cậu, người tôi thích chính là cậu, Kỷ Tô." Cố Chiêu nhìn chăm chú vào mắt cậu, nói từng câu từng chữ thật rõ ràng: "Không phải Hàn Manh, cũng không phải Trương Manh Vương Manh, thậm chí cũng không phải Manh Manh."

Kỷ Tô lắc đầu: "Không đúng..."

Người Cố Chiêu thích rõ ràng là Manh Manh, tất cả đều bắt đầu từ lúc Manh Manh kết bạn nhầm WeChat, sao đột nhiên lại bị lật ngược?

"Cậu tưởng cậu giả làm Manh Manh giỏi lắm hay sao?" Ánh mắt của Cố Chiêu tối tăm, "Gửi nhầm ảnh, cậu nghĩ tôi sẽ tin kiểu lý do sứt sẹo thế này?"

Kỷ Tô mở to mắt: "Hả?"

Lẽ nào từ khi mới bắt đầu, Cố Chiêu đã nhìn thấu cậu rồi sao?

Cố Chiêu ung dung nói: "Ban đầu tôi đã biết cậu tiếp cận tôi có mục đích, nhưng cậu là người cố chấp nhất trong những người từng add tôi."

Dù cho hắn không hề đáp lại, đối phương vẫn liên tục gửi tin nhắn cho hắn ròng rã hai ngày.

Nguyên nhân hắn không hề tiện tay xóa luôn bạn bè cũng rất nhạt nhẽo, hắn muốn biết đối phương sẽ gửi tới khi nào.

"Tôi thừa nhận lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, quả thật tôi đã thấy sắc nảy lòng tham." Cố Chiêu cụp mắt, "Cậu có một đôi chân hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của tôi, bao gồm cả nốt ruồi son ở bên chân."

Mặt Kỷ Tô nóng bừng, cậu vô thức cử động hai chân, đụng phải vòng eo rắn chắc khỏe mạnh liền vội vàng rút chân về như bị điện giật.

"Tôi muốn biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, nên mới tiếp tục trò chuyện với cậu, cho tới khi..." Cố Chiêu ngước mắt, "Cho tới tối hôm đó, cậu đàn khúc nhạc ấy cho tôi."

Kỷ Tô ngẩn ngơ: "Là hôm ấy..."

"Cậu không biết hôm đó là ngày gì, cũng không biết khúc nhạc đó có ý nghĩa gì với tôi." Cố Chiêu khẽ nở nụ cười, "Nhưng cậu cứ thế đàn cho tôi nghe."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tô thấy hắn nở nụ cười, không phải cười khẩy, cũng không phải cười giễu cợt, mà là nụ cười đượm nỗi bi thương khó tả bằng lời.

Ngón tay Kỷ Tô nhúc nhích, cậu cố nhịn nỗi xúc động muốn đưa tay lên vuốt ve ấn đường của hắn.

"Lúc ở khu nghỉ dưỡng tôi đã biết cậu là Manh Manh rồi." Ngay sau đó, Cố Chiêu nói tiếp: "Cậu có điểm giống nhau với Manh Manh ở trên mạng, cũng có nhiều điểm khác biệt, nhưng cậu sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, càng khiến tôi thích hơn Manh Manh trong tưởng tượng."

Kỷ Tô chợt thấy tủi thân: "Vậy mà sau đó cậu còn đối xử với tôi như thế, hung dữ ép buộc tôi, bắt tôi phải mặc váy."

"Tôi không tức chuyện cậu giả gái lừa gạt yêu qua mạng với tôi." Cố Chiêu siết chặt ngón tay, "Tôi tức giận vì cậu chặn tôi xong rồi bỏ chạy, thậm chí còn không cho tôi có cơ hội tìm cậu, cậu hiểu không?"

Hàng mi của Kỷ Tô run run: "Tôi không cố ý mà..."

"Kỷ Tô, tôi có thể phân biệt rõ người tôi thích là ai." Trái cổ của Cố Chiêu động đậy, "Khi nào cậu mới có thể nhìn thẳng vào trái tim mình?"

Lòng Kỷ Tô rối như tơ vò, cậu vô thức né tránh ánh mắt hắn: "Cậu buông tôi ra trước đã."

"Tôi từng nói cậu có thể từ chối tôi, nhưng cậu không được đẩy tôi cho người khác." Cố Chiêu không buông tay, giọng hắn dần trầm hơn, "Tôi là con người, tôi cũng biết đau lòng."

Tim Kỷ Tô như bị véo một cái, cậu cắn mạnh môi dưới, đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.

Hành động của cậu thật sự khiến Cố Chiêu đau lòng sao?

Ánh mắt của Cố Chiêu tối đi, ngón tay cái của hắn xoa nhẹ lên môi dưới của Kỷ Tô: "Đừng cắn."

Kỷ Tô ngoan ngoãn thả lỏng hàm, dấu răng nhàn nhạt hằn trên phiến môi ướt át đỏ ửng, hình ảnh đó làm khơi dậy ham muốn "giày vò" cậu của hắn.

Cố Chiêu nhìn chằm chằm môi cậu: "Chuyện tối nay cậu có sai không?"

Kỷ Tô gật đầu thừa nhận: "Tôi sai rồi."

Cố Chiêu cười lên: "Nếu đã sai, vậy phải chịu phạt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.