Khi tỉnh dậy, tôi đã mặc lại quần áo và được tắm rửa sạch sẽ.
Trong cả hang động chỉ có một mình tôi, không có người đàn ông với đôi mắt kỳ lạ kia hay Thái Minh Trạch.
Nghĩ đến truyền thuyết về ngôi mộ rắn cùng người đàn ông đó, tôi mặc kệ dấu vết trên người, lê lết cơ thể đau nhức, tựa vào vết tường rời đi.
Đến cửa hang, tôi thấy Thái Minh Trạch canh giữ ở đó, hắn vừa thấy tôi, lập tức chạy tới, còn giả vờ như không có chuyện gì: "Tô Khả, anh tìm em cả đêm, em đi lạc ở bên trong hả?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười khẩy.
Hắn tưởng mình làm tôi ngất đi thì tôi không nhớ hắn đã làm gì sao?
Tôi giơ tay tát hắn một cái.
Hắn vẫn tiếp tục giả ngu: "Tô Khả, đã có chuyện gì?"
Tôi muốn chất vấn đến cùng nhưng đang ở lối vào mộ rắn, tôi sợ chọc giận người đàn ông lạ mặt không biết là mơ hay thực kia nên chỉ trừng mắt một cái, cố bỏ qua cảm giác đau nhức trên người, đi thẳng về phía trước.
Có lẽ do lương tâm cắn rứt nên Thái Minh Trạch chỉ lặng lẽ đi theo.
Ngôi mộ rắn này khá hẻo lánh, lúc đến tôi đã mệt lử, bây giờ toàn thân bủn rủn, những vết xước trên người đỏ tấy, lở loét vì mồ hôi.
Nhiều lần Thái Minh Trạch giả vờ muốn giúp tôi nhưng đều bị tôi đẩy đi.
Chuyện cũng lạ thật, không lâu sau, trong núi nổi lên sương mù, nhìn không thấy ngón tay, hơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034942/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.