Khi ngậm cái đầu rắn, tay bà ta từ từ buông ra.
Con rắn to gần bằng bắp tay trẻ con lập tức chui thẳng vào miệng.
Thậm chí có thể thấy dấu vết con rắn di chuyển xuống cổ họng của bà ta.
Còn những con rắn còn lại sau khi thoát khỏi lồng không hề bỏ chạy mà đều bò lên người bà mối, chui vào áo quần của bà ta, thậm chí có con còn chui vào quần lót.
Tôi sợ đến mức suýt hét lên, vội bịt chặt miệng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng chàng trai kia lại chặn đường tôi, nhàn nhạt nói: "Có hình xăm máu rắn kia, cô chạy không thoát đâu."
Tôi nhìn anh, nhớ lại cảm giác ngạt thở khi huyết xà quấn quanh cổ còn có cơn đau bị kéo dai.
Tôi vội ôm lấy cánh tay anh, thở hổn hển nói: "Tôi giúp anh hỏi ra chủ mưu đứng sau ma gọi xuân, anh... Cứu tôi đi! Đừng để tôi... Để tôi..."
Tiếng nhai nuốt của bà mối cùng tiếng rít của đám rắn khiến tôi run rẩy không ngừng.
Việc này đã sắp vượt ra khỏi tầm khống chế, nếu là Phạm Quang, vì kiếm tiền hắn sẽ làm mọi chuyện trong im lặng.
Hắn chắc chắn sẽ không để Trần Trung chết, không để bà mối chết, nhất là không để họ chết trong chính ngôi nhà của mình.
Sự việc đã đến nước này, hình như ai có liên quan đến ma gọi xuân đều phải chết.
Có lẽ Phạm Quang cũng khó sống!
Tôi đã bị xăm hình hai người ôm một con rắn trên lưng, tôi không muốn chết, càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034905/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.