Xảy ra sự cố bất ngờ, người dân đều sợ hãi lùi lại.
Mẹ tôi kinh hãi hét lên: "A Quang! A Quang!"
Chỉ mới mấy giây, bụng của Phạm Quang đã từ từ ưỡn lên, máu thịt trên lưng như đều biến thành rắn chui vào miệng hắn.
Tôi bị hình xăm rắn quấn quanh cổ không cho cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phạm Quang há to miệng, giãy giụa trong đau đớn.
Thôn dân sợ đến mức không dám phát ra âm thanh, thậm chí có người còn ngất đi vì sợ.
Mẹ tôi xông tới muốn cứu Phạm Quang nhìn nhìn cái bụng như muốn vỡ ra của hắn, bà ta không dám chạm vào, chỉ biết quay đầu nhìn Trần Xuân Ny.
Trần Xuân Ny chỉ khẽ cười, vươn tay: "Chị, chúng ta đi thôi."
Đột nhiên, dân làng sợ hãi lùi lại.
Cơ thể tôi bị kéo về sau, cổ bị siết chặt đến mức không thở nổi nhưng hai chân vẫn cử động trong vô thức.
Tim tôi thắt chặt, trong lòng thầm gọi cái tên Nhiễm Canh nhưng anh không xuất hiện.
Mẹ tôi muốn đuổi theo nhưng vừa mở miệng thì trên người bà ta cũng xuất hiện hình xăm con rắn.
Xem ra vì muốn kiếm tiền, Phạm Quang cũng không tha cho bà ta?
Trần Xuân Ny khỏa thân đi xuống nhà nhưng có vẻ dân làng tụ tập ở cửa không thấy cô ta.
Có người hét lên: "Báo cảnh sát đi! Gọi 120 cứu người trước!"
Còn có người nói: "Đúng vậy, không thể để hắn chết, còn phải chờ hắn nói cách trị bệnh vảy nến này! Bên này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-thu-than-bach-vo-cam-ky/3034900/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.