Oanh một tiếng, Kim Sí bị đáng văng đến bên người Lạc Vũ Yên mới dừng lại. Cúi người xuống xoa đầu Kim Sí, Lạc Vũ yên mở miệng nói: “Thực xin lỗi, hại ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy. Tuy rằng ngươi không bằng huyễn thú của nha đầu Lạc Nhất Nhất kia, nhưng ta giống như càng ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ, kiếp sau ngươi vẫn làm huyễn thú của ta được không?”
Kim Sí nghĩ thầm lúc này là lúc nào rồi, còn có tâm tư giảng này đó, bất quá nhìn chó hai đầu từng bước ép sát, hình như là nên nói một chút di ngôn. Tuy rằng chủ nhân vô lương tâm để lại di ngôn làm cho người ta nghe có chút tức giận a, bất quá, nó hiện tại giống như đã không có cơ hội nghe điều dễ nghe rồi, không hẳn phải nói còn nghe được lời chủ nhân nói đã là tốt rồi.
Kiều Phi đem Bạch Hổ không thể nhúc nhích thu vào huyễn thú không gian, lại đem Lạc Vũ Yên ôm chặt, toàn bộ ôm vào trong lòng. Biểu tình muốn ăn thì ăn ta trước, chó hai đầu biểu tình hung tợn từng bước tiến sát.
Đúng lúc này, một cột sáng chói mắt từ trên không trung chiếu xuống, bị thu hút bởi tia sáng chó hai đầu hướng mắt nhìn về phía không trung, sau đó biểu tình của nó có chút sợ hãi mà quay đầu chạy mất. Lạc Vũ Yên nằm trong lòng Kiều Phi cũng vươn đầu, chỉ thấy một bạch ưng đang bay lượn trên không.
Bạch ưng xoay hai vòng, sau đó bạch ưng hoá thành dòng chữ “Lạc Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phu-sung-the/1918733/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.