Chương trước
Chương sau
Edit & beta: Thiên Mạn

Mọi người đã ở trong khoảnh khắc đó, từ các phương hướng bắt đầu một vòng công kích mới. Thạch bích đại hán một bên ứng đối đại hán giống hắn có ba đầu sáu tay, một bên phòng bị đám người Lạc Nhất Nhất công kích, trong lúc nhất thời bận túi bụi. Buồn bực phát hiện hắn có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng.

Lạc Nhất Nhất rất rõ ràng, đối bọn họ mà nói, hiện tại thời gian chính là cơ hội, Chíp Bông phỏng chừng chống đỡ không được bao lâu, nếu như trước lúc hư ảnh tan rã không đánh xong, bọn họ sẽ không còn cơ hội.

Làm cho thạch bích đại hán muốn phát điên chính là Phong Minh cùng Lạc Nhất Nhất. Lúc này Phong Minh lợi dụng phong nguyên tố đem tốc độ phát huy đến tối đa. Đông trạc một kiếm, tây khảm một kiếm, làm thạch bích đại hán tức giận không thôi, Lạc Nhất Nhất mặc dù thân mình không nhanh như vậy, nhưng có Cực Nhanh Chi Khải gia tốc làm đại hán bắt không được, hơn nữa hai loại nguyên tố lực của nàng bám vào trên Băng Phách, đối đại hán thương tổn là lớn nhất. Để cho đại hán càng buồn bực, nàng còn thường thường chia Băng Phách thành nhiều thanh kiếm, đồng thời tấn công đại hán.

Trong khi đại hán một lòng đối phó hư thể đại hán, Phong Minh và Lạc Nhất Nhất. Huyễn thú Phượng Loan của Lạc Vũ Thần, phun ra một ngụm hỏa, thiêu hết tóc một đầu của thạch bích đại hán, làm đại hán hoàn toàn phẫn nộ.

Còn không đợi đại hán ra tay đến đối phó xú tiểu tử cùng hỏa phượng thiêu tóc hắn, Kim Sí của Lạc Vũ Yên từ dưới đất chui ra gắt gao giữ chặt chân hắn, Âu Dương Linh Nhi cũng không yếu thế, cùng huyễn thú Báo Tuyết giúp Lạc Vũ Yên gắt gao vây khốn bước chân đại hán.

Kiều Phi cùng huyễn thú Bạch Hổ và Đằng Long, lại nhân cơ hội công kích một chân khác của hắn. Thạch bích đại hán chỉ vội vàng ngăn cản công kích phía trên, không nghĩ tới phía dưới thất thủ.”Oanh” một tiếng, té trên mặt đất, bắn tung tóe lên một mảnh lớn tro bụi, tạo ra một hố to trên mặt đất.

Mọi người công kích nối gót tới, rất nhanh, đại hán liền không lực hoàn thủ. Mọi người nhìn nhau cười, lực lượng đoàn kết chính là mạnh a.

Chíp Bông dừng việc ngưng tụ hư thể đại hán. Lạc Nhất Nhất lo lắng xem tình huống của nó. Chíp Bông mặc dù có chút suy yếu, bất quá trạng thái tinh thần tốt lắm. Nói cho Lạc Nhất Nhất, lần này có lẽ là chó ngáp phải ruồi, về sau phỏng chừng có thể phát triển trở thành một kỹ năng đặc biệt đáng sợ.

Lạc Nhất Nhất thu tất cả huyễn thú vào Phượng giới, trải qua một hồi đại chiến, chúng nó cũng phải hảo hảo điều tức một chút. Tâm tình Lạc Nhất Nhất khoái trá, không chỉ là vì có thể thông qua nơi này, còn bởi vì lời nói vừa rồi của Chíp Bông. Xem ra nàng có thêm một tuyệt chiêu, về sau nàng cũng phải nghĩ biện pháp để nàng cùng huyễn thú hoàn toàn dung hợp mới được.

Lúc này, tiểu sói con từ bên người Tiểu Bạch đi ra, vẻ mặt bất khoái. Nguyên nhân, vừa nãy lúc mọi người đều đang chiến đấu, nó cũng không biết trời cao đất rộng chạy tới, bị Tiểu Bạch một cái ảo trận khốn ở bên trong, cho tới bây giờ mới đi ra.

Lạc Nhất Nhất ôm lấy tiểu sói con, nhìn Chíp Bông và Tiểu Bạch trêu đùa: “Chíp Bông, Tiểu Bạch, các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi, Chíp Bông có thể biến ảo lực lượng của nó thành hình dạng khác nhau, Tiểu Bạch lại biến ảo bản thân thành hình dạng khác nhau.”

Mọi người cười ha ha, Chíp Bông và Tiểu Bạch giống như đã miễn dịch. Dù sao cũng bị Lạc Nhất Nhất trêu đùa lâu, còn bị Phấn Phấn mạc danh kỳ diệu kêu phụ mẫu lâu như vậy.

Nhớ tới Phấn Phấn, Chíp Bông mở miệng nói: “Nhất Nhất, Phấn Phấn tuy rằng còn không có hoàn toàn hấp thu xong lực lượng trong Thủy Tinh Cầu, bất quá hiện tại thực lực cũng không sai. Chính là còn không biết vận dụng lực lượng. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ hảo hảo huấn luyện nó, tin tưởng nó rất nhanh có thể giúp đỡ ngươi.”

Lạc Nhất Nhất thật cao hứng, thực lực huyễn thú của nàng gần nhất đều từng bước tăng lên.

Thời điểm mọi người nói chuyện, Phong Minh đã bắt đầu ở trên thạch bích tìm cơ quan mở ra thạch bích. Lúc này thạch bích chậm rãi mở ra. Bên trong giống như là thế giới chim hót hoa thơm, mọi người cao hứng đi vào trong.

Đúng lúc này, một mũi tên sắc bén bắn tới Lạc Nhất Nhất. Tốc độ mũi tên rất mau, lại là thừa dịp người chưa chuẩn bị, cho nên Lạc Nhất Nhất không kịp tránh né. Phong Minh rất nhanh phi thân đẩy Lạc Nhất Nhất ra, mũi tên thật sâu sáp nhập vào ngực trái Phong Minh. Tốc độ mũi tên lại không ngừng mang Phong Minh bay đi, rơi xuống hồ nước cách đó không xa.

Lạc Nhất Nhất nóng vội nhảy vào hồ nước, mọi người cũng đều nhảy xuống. Nhảy vào hồ mới phát hiện, đáy hồ có rất nhiều cửa ra lớn lớn nhỏ nhỏ. Sợ mọi người đi lạc, phân công tách ra tìm kiếm, một lúc sau, tập hợp ở cửa ra đã chỉ định. Mọi người gật gật đầu, Lạc Nhất Nhất chọn một cửa ra đi ra ngoài, đều không tìm được Phong Minh.

Lúc này Phong Minh đã được Bạch Uyên kéo đến một chỗ bên bờ, bị tên bắn trúng sau, Phong Minh cảm giác toàn thân đều ma túy, không thể nhúc nhích. Cảm giác ma túy liên tục đến bên bờ mới dần dần thối lui. Phong Minh rút ra mũi tên trước ngực, lại phát hiện vô luận hắn dùng biện pháp gì cũng không thể ngừng chảy máu, kỳ quái là, tốc độ máu chảy ở miệng vết thương thong thả đến không bình thường.

Không lâu, Phong Minh phát hiện một chuyện làm cho hắn giật mình: hắn trở nên càng ngày càng vô lực. Lại nhìn xem mũi tên, Phong Minh có một suy đoán lớn mật: chẳng lẽ lực lượng của hắn là theo máu cùng nhau chậm rãi trôi ra ngoài sao? Phong Minh có chút không nói gì, này rốt cuộc là tên gì, chẳng lẽ cứ như vậy để máu cùng lực lượng của hắn trôi hết sao, biến thành một người thường?

Vô lực nằm xuống, dựa vào Bạch Uyên nằm trên mặt đất. Trong lòng có chút không cam lòng, hắn đã đáp ứng Nhất Nhất, phải giúp nàng cứu Liệt trở về, lần đầu tiên coi trọng một sự kiện, như thế nào mới ở ngay từ đầu sẽ nói lỡ đâu?

Vừa nhấc đầu, thấy ánh trăng rơi trên mặt hồ ba quang lân lân, cực kỳ xinh đẹp, Phong Minh chậm rãi nở nụ cười, hắn như thế nào chưa từng phát hiện cảnh đẹp thế này? Nhận thức Lạc Nhất Nhất về sau, tâm tính thay đổi, cũng bắt đầu chú ý tới rất nhiều tốt đẹp hắn từng bỏ qua.

Phong Minh không lưu ý đến, cảnh đẹp hắn tán thưởng, so với hắn, bất quá là vật phụ trợ mà thôi. Phong cảnh duyên dáng bên bờ hồ, nam tử tuyệt mỹ một thân thuần trắng, thân tựa vào trên người một bạch lang tuyết trắng. Trước ngực áo trắng bị máu nhuộm thành màu đỏ, nhưng cũng không có vẻ đột ngột, ngược lại có loại yêu diễm. Nam tử cười, thế gian vạn vật đều mất sáng rọi. Giờ phút này nam tử giống như nhập vào vạn thiên phong hoa, cảnh đẹp như thế, dù là tiên nhân hạ phàm cũng không nỡ quấy rầy.

Sau một lát yên tĩnh, Phong Minh chậm rãi mở miệng: “Bạch Uyên, ta hi vọng lão thiên cho ta nhiều thêm chút thời gian, để ta giúp Nhất Nhất hoàn thành nguyện vọng. Đây là ta lần đầu tiên muốn giúp người khác hoàn thành một việc.”

Phong Minh biết, Bạch Uyên cũng không thể trả lời hắn, bất quá không quan hệ, giờ phút này hắn chỉ cần một người lắng nghe, ngừng trong chốc lát, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên thực hâm mộ tiểu tử Phong Liệt kia. Tuy rằng vừa sinh ra hắn liền nhất định bất hạnh, nhưng lão thiên đem Nhất Nhất cho hắn, nàng có thể vì hắn liều lĩnh, có thể trở nên thực kiên cường. Này có thể triệt tiêu tất cả thống khổ hắn từng gặp phải. Bất quá ngẫm lại, lão thiên đối ta cũng không bạc, làm cho ta có thể cùng nàng quen biết, chấm dứt hơn hai mươi năm cuộc sống không hề ý nghĩa. Chính là tiểu tử Phong Liệt kia so với ta may mắn, so với ta sớm một bước gặp được Nhất Nhất…” Theo tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, Phong Minh dần dần lâm vào hôn mê.

Lúc này mọi người đã tập trung lại, mọi người tìm tất cả cửa ra ở đáy hồ, đều không có phát hiện thân ảnh Phong Minh. Lạc Nhất Nhất nhìn mặt hồ được ánh trăng chiếu rọi lo lắng không thôi, rõ ràng là hồ nước này, làm sao có thể ngã xuống đã không thấy tăm hơi đâu.

Nghĩ nghĩ, Lạc Nhất Nhất nhắm mắt lại lại nhảy xuống hồ. Trong hồ Lạc Nhất Nhất không xem không nghĩ bất động. Hi vọng nàng có thể cảm giác được gì đó. Mũi tên kia khẳng định không phải tên bình thường, bằng không nàng sẽ không trốn không thoát, Minh ca ca cũng không có khả năng ngã xuống lâu như vậy còn không có đi lên. Lúc ấy Minh ca ca khẳng định là bản thân bị trọng thương, có lẽ dùng phương pháp này sẽ có một chút phát hiện.

Mấy người trên bờ đều có chút nghi hoặc, bất quá đều đứng ở trên bờ, tất cả cửa ra họ đều tìm qua. Hiện tại thật sự là không biết phải tìm như thế nào. Lúc này, Lạc Nhất Nhất mạnh mẽ mở to mắt, tuy rằng cảm giác có chút vi diệu. Nhưng lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên cảm giác, Lạc Nhất Nhất vẫn là nhận ra, có một cỗ hấp lực mỏng manh truyền đến, cổ hấp lực không phải từ cửa ra ở đáy hồ truyền đến.

Lạc Nhất Nhất truy tìm cổ hấp lực kia, không lâu, liền nhìn thấy ánh sáng giống như truyền đến từ cửa ra. Dọc theo hướng ánh sáng, Lạc Nhất Nhất rất nhanh lại trồi lên mặt nước. Lần này, Lạc Nhất Nhất lập tức liền nhìn thấy Phong Mình và Bạch Uyên nằm ở bên bờ.

Vui sướng lên bờ, phát hiện Phong Minh đã lâm vào hôn mê, Lạc Nhất Nhất lập tức liền chú ý tới miệng vết thương còn đang thong thả chảy máu trên ngực Phong Minh. Tuy rằng cũng có chút kỳ quái tốc độ miệng vết thương chảy máu, bất quá việc cấp bách là nhanh chóng cầm máu mới được. Lạc Nhất Nhất từ Phượng giới lấy ra đang dược cầm máu, nhu nát rải ở trên miệng vết thương, nhưng máu vẫn tiếp tục chảy ra.

Lạc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn miệng vết thương, đây là đan dược Phong Liệt trước kia lưu cho nàng, hiệu quả cầm máu rất tốt, làm sao có thể một chút tác dụng đều không có?

Kêu nửa ngày, Phong Minh cũng không phản ứng. Lạc Nhất Nhất ý niệm vừa chuyển, chuyển Phong Minh và Bạch Uyên vào Phượng giới. Đan dược trên tay nàng giống như không có hiệu quả, trước cùng mọi người hội hợp, sau đó lại nghĩ biện pháp.

Vừa mới chuẩn bị quay đầu, nhìn đến cách đó không xa có một tấm bia đá, mặt trên có khắc ba chữ Tinh Linh Giới. Nguyên lai đây mới là cửa vào Tinh Linh giới? Những cửa ra dưới đáy hồ kia là chướng nhãn pháp sao?

Không nghĩ tới Tinh Linh giới ẩn nấp ở địa phương như vậy. Có một thủ vệ cường đại, còn có cửa ra lớn lớn nhỏ nhỏ ở đáy hồ đến lẫn lộn tầm mắt. Nếu như không phải cơ duyên xảo ngộ, không biết bọn họ đến khi nào mới có thể đến Tinh Linh giới.

Lạc Nhất Nhất ấn đường cũ trở về, tìm được các đồng bạn, sau đó nói phương pháp cho mọi người. Mọi người một lần nữa đi vào Tinh Linh giới. Tình huống của Phong Minh mọi người đều thúc thủ vô sách, nếu là ở Tinh Linh giới gặp được loại tình huống này, vẫn là sớm một chút tìm được các tinh linh, nhìn xem là do nguyên nhân gì.

Lạc Nhất Nhất ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng có thể tìm được tiểu tinh linh Mộng Toa lúc trước hữu duyên kết bạn, trước đó, trăm ngàn lần đừng cùng các tinh linh phát sinh xung đột, tình huống Minh ca ca không quá lạc quan
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.