Ngày hôm sau, Văn đế lấy lí do thân thể không khỏe, bãi bỏ lâm triều, trong triều đều là truyền ra tin tức Văn đế vô tình nhiễm phong hàn, chuyện bệnh tim phát tác, không hề truyền ra ngoài chút nào, đây là ý chỉ của Nam Thiển Mạch, nếu người nào lắm mồm nói ra ngoài, sợ đã sớm thành một vong hồn trong cung. Nam Thiển Mạch từ đêm qua đến hôm nay, gần như một tấc cũng không rời Càn Hòa Cung, mà Hoàng hậu cũng vẫn bồi bên cạnh, mãi đến tận đêm khuya mới rời đi. Nam Thiển Mạch tự mình đút thuốc cho Văn đế, tuy rằng sắc mặt Văn đế so với hôm qua tốt hơn chút, thế nhưng vẻ suy yếu trên gương mặt, làm thế nào cũng không giấu được. "Mẫu hậu..." Nam Thiển Mạch nhìn sắc mặt Văn đế, không khỏi có chút thất thần, cổ họng giống như bị bóp đến nghẹt thở, mãi đến khi Văn đế gọi Nam Thiển Mạch một tiếng, Nam Thiển Mạch mới phục hồi tinh thần lại. "Sao vậy?" Nam Thiển Mạch nắm chặt tay Văn đế, đôi mắt vốn lạnh lẽo nhiều hơn mấy phần ôn nhu, rồi lại càng thêm sầu bi. "Có thể gọi Thừa Ân đến được không?" Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, trong lòng hơi ngưng lại, tay hơi run rẩy, nhìn khóe miệng Văn đế mang theo ý cười ôn hòa, lệ lập tức tràn đầy hai mắt. "Truyền Thái tử." Nam Thiển Mạch tăng cao thanh lượng, ngoài cửa nghe thấy, đáp một tiếng rồi liền rời đi, mà lúc này Ca Thư Sính vừa vặn đi vào, nghe Nam Thiển Mạch muốn tuyên Phong Thừa Ân, trong lòng dường như nghẹt thở, lập tức chạy đến quỳ một bên. Văn đế thấy dáng vẻ Ca Thư Sính lo lắng, ôn nhu cười cười, nói: "Hoàng hậu... Không cần phải lo lắng... Trẫm còn chịu đựng được." Nam Thiển Mạch không nhìn Văn đế, người bên ngoài lúc nào cũng ôn nhu kia, lại là người luôn đem nỗi thống khổ của chính mình ẩn giấu ở trong lòng. Nàng là mẫu thân của hắn, làm sao lại không biết nỗi khổ trong lòng hắn. "Là mẫu hậu hại ngươi." Nam Thiển Mạch cảm thấy lồng ngực thiếu dưỡng khí, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu nói này, khiến Văn đế ngẩn ra, lập tức nắm chặt tay Nam Thiển Mạch. "Mẫu hậu, không trách người, hết thảy đều là số mệnh của trẫm." Ca Thư Sính tự nhiên biết Nam Thiển Mạch nói chuyện gì. Kỳ thực khi Nam Thiển Mạch làm Hoàng hậu, liền biết rõ ở trong hậu cung nhất định phải học được cách bảo vệ mình, phải học được tâm địa sắt đá, mới có thể còn sống, cũng bởi vậy gây thù hằn vô số. Nghe nói, lúc Nam Thiển Mạch mang thai Phong Kỳ Chấn, tức Văn đế bây giờ, bị người ám hại, hạ độc trong đồ ăn, tuy rằng Nam Thiển Mạch giữ được thai nhi, nhưng lại làm cho Văn đế yếu nhược từ nhỏ, còn mắc phải bệnh tim. Sau đó hiển nhiên Nam Thiển Mạch không hề buông tha cho tất cả những kẻ hại nàng, trong thâm cung có thêm vài u hồn, tay nàng cũng nhuộm đầy máu tươi, chỉ là bệnh của Văn đế, cũng không chuyển biến tốt được. Tuy dòng dõi của Khang đế không nhiều, có tài hoa so được với Phong Kỳ Chấn lại không có, vì thế Nam Thiển Mạch làm rất nhiều chuyện, mới đem Kỳ Chấn đẩy tới hoàng vị, những hoàng tử khác thì bị nàng phái đến ngàn dặm bên ngoài kinh thành, hoặc ngoài vạn dặm làm vương không binh quyền. Từ sau loạn thân vương khi Khang đế tại vị, rồi đến Phong Kỳ Chấn lên ngôi, Kỳ huynh đệ cũng có tâm ý tạo phản, mà Liêm Thân Vương chính là một trong số đó, nhưng đều bị Nam Thiển Mạch giải quyết trong bóng tối, lúc này Phong Kỳ Chấn mới có thể an ổn ngồi ở trên long vị. Nhưng cuối cùng, vẫn là không lâu dài a... . Ngôn Tình Ngược Lúc Phong Thừa Ân đến, lập tức đi tới bên giường, quỳ xuống, ngoan ngoãn tựa đầu ở trên tay Văn đế, trong mắt có lệ cũng không dám rơi. "Thừa Ân..." Văn đế gọi Phong Thừa Ân một tiếng, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng phủ trên mặt Phong Thừa Ân. "Phụ hoàng..." Văn đế vẫn luôn rất bận, người sẽ dành thời gian chỉ đạo việc học của mình, nhưng cũng là rất ít, thế nhưng Văn đế lại thường sai người báo cáo lại tất cả mọi chuyện liên quan đến mình, yên lặng mà quan tâm mình, thời gian của bọn họ không nhiều, nhưng Phong Thừa Ân lại có thể cảm nhận được ôn nhu đến từ chính Văn đế. "Nếu phụ hoàng không ở đây, ngươi nhất định phải nghe lời của hoàng tổ mẫu, nghe lời mẫu hậu, đã hiểu chưa?" Ngữ khí Văn đế bình thản, Phong Thừa Ân nghe xong, gật gật đầu, cắn môi dưới, không cho nước mắt chảy xuống. Hắn vẫn luôn biết thân thể phụ hoàng mình không tốt, hắn thậm chí nghe được rất nhiều lời đồn thổi liên quan tới việc phụ hoàng chống đỡ không được bao lâu nữa, do dù lúc chính mình hỏi Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch chỉ là cười nói với mình sẽ không có chuyện gì, hắn liền biết kết quả cuối cùng. "Nhi thần hiểu, nhi thần sẽ ngoan, phụ hoàng phải chăm sóc thân thể thật tốt." Phong Thừa Ân từ đầu đến cuối không để nước mắt chảy xuống, hắn biết hiện tại nước mắt cũng không thể làm được gì, chỉ làm tăng thêm đau buồn, có điều bi thương trong lòng, bất luận làm sao cũng không thể xua đuổi được. "Hoàng tổ mẫu có khả năng chỉ điểm giang sơn, có hoàng tổ mẫu giúp đỡ, ngươi nhất định có thể trưởng thành thật tốt." Văn đế một bên căn dặn, Phong Thừa Ân gật đầu liên tục, hai ngọn trà sau, Văn đế vì Nam Thiển Mạch khuyên nhủ mới đi ngủ. Mà Ca Thư Sính cùng Phong Thừa Ân cũng khuyên bảo Nam Thiển Mạch đi nghỉ ngơi, bởi vì nàng thấy hai mắt Nam Thiển Mạch đã đỏ chót, thần thái mệt mỏi không thể tả. Nam Thiển Mạch dưới những lời khuyên bảo mãi của bọn họ, rốt cục thỏa hiệp, trở lại Phượng Loan Cung nghỉ ngơi. Chỉ là ngủ cũng không yên ổn, ngủ ước chừng nửa canh giờ, nàng liền chậm rãi tỉnh lại. Vân Nhiễm không ở bên cạnh, nhưng lại có thêm một bóng người tuyệt sắc quen thuộc, nàng vừa vặn mặc một thân áo choàng lông màu trắng, ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay chậm rãi khuấy một bát canh nóng, bên cạnh canh bày một đĩa điểm tâm. Nam Thiển Mạch ngồi ở mép giường, ba ngàn tóc đen thẳng đứng rơi xuống, nhiều hơn mấy phần lười biếng quyến rũ, người đã ba mươi bốn, nhưng hoàn toàn không nhìn ra bất kì dấu vết nào của tháng năm, trái lại giơ tay nhấc chân lại càng thêm phong hoa tuyệt đại. Nàng chỉ mặc lý y nới rộng, không đoan trang cùng lạnh lùng giống ngày thường, trái lại nhiều hơn mấy phần xinh đẹp thành thục. Trời cao khiến nữ nhân này mài giũa tàn nhẫn, thế nhưng cái túi da* này lại là kiệt tác đẹp nhất của trời cao. *túi da: vẻ ngoài, vỏ bọc bên ngoài Khi Nam Thiển Mạch tỉnh dậy, Cung Huyền Thanh liền biết rồi, Nam Thiển Mạch ngồi ở mép giường, đối mặt cùng Cung Huyền Thanh, nhìn vẻ mặt lười biếng kia của Nam Thiển Mạch, trái tim Cung Huyền Thanh mãnh liệt nhảy lên. Cuối cùng lúc Cung Huyền Thanh nở một nụ cười ôn nhu, Nam Thiển Mạch mới phục hồi tinh thần lại. "Sao ngươi lại ở chỗ này?" Nam Thiển Mạch cũng không kịp nhớ Cung Huyền Thanh chưa thỉnh an gì, liền mở miệng hỏi câu này. "Thần thiếp biết Thái hậu không thể ngủ an ổn, đặc biệt tới Ngự Dược Phòng lấy chút canh an thần, cũng làm một chút điểm tâm cho Thái hậu." Cung Huyền Thanh bưng canh nóng lên, đi tới bên cạnh Nam Thiển Mạch, thấy nàng làm vẻ muốn đút mình, Nam Thiển Mạch hơi đỏ mặt, đưa tay cầm lấy chén canh, nói: "Ai gia tự làm là được rồi." Cung Huyền Thanh cẩn thận cầm chén đưa cho Nam Thiển Mạch, sau khi Nam Thiển Mạch nhận lấy, hỏi: "Vân Nhiễm đâu?" "Vân Nhiễm cô cô sợ Thái hậu bị cảm, bây giờ đang đi lấy chút thuốc chống cảm." Cung Huyền Thanh cũng là đến đúng lúc đụng phải Vân Nhiễm, chỉ là địch ý của Vân Nhiễm đối với mình giảm đi rất nhiều, cũng không ngăn cản mình, mình liền ở chỗ này chờ Nam Thiển Mạch tỉnh lại. "Trở về đi, trời đông giá rét, cũng đừng đi lại khắp nơi." Nam Thiển Mạch rất muốn Cung Huyền Thanh ở cạnh mình, cho dù không nói gì, chỉ ở cạnh mình cũng được, có điều loại ý nghĩ này, loại ỷ lại này, Nam Thiển Mạch biết là vô cùng nguy hiểm, cho nên nàng chỉ muốn Cung Huyền Thanh cách xa mình một chút. Lúc này, người kia đưa tay vén phần tóc buông xuống bên mặt nàng ra sau tai, động tác ôn nhu, thậm chí lòng bàn tay trong lúc vô tình khẽ vuốt qua gò má của nàng, ngón tay của người kia dường như cũng mang theo mùi thơm, quẩn quanh ở trong mũi. "Không nên như vậy..." Nam Thiển Mạch quay mặt qua chỗ khác, vẻ ửng đỏ nhàn nhạt trên mặt biến mất, nàng không ghét Cung Huyền Thanh thân mật, thậm chí yêu thích sự ấm áp của nàng, hương vị của nàng, chỉ là nàng nhất định phải cự tuyệt, có điều lại cũng không cách nào mở miệng trách cứ. Cung Huyền Thanh nhìn dáng vẻ Nam Thiển Mạch có chút hờn dỗi, trong lòng hơi động, nói: "Thái hậu, thần thiếp sẽ luôn ở cạnh người." Nói xong, lúc nàng đưa tay qua muốn làm gì đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân của Vân Nhiễm, nàng chậm rãi từ mép giường đứng lên, bộ dạng giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ một động tác như vậy, Cung Huyền Thanh đã bỏ qua ánh mắt phức tạp của Nam Thiển Mạch lúc nàng nói xong câu nói kia. Vân Nhiễm không chú ý đến Cung Huyền Thanh, đặt thuốc trên tay xuống, thẳng tắp đi về phía Nam Thiển Mạch. "Thái hậu có chỗ nào khó chịu không?" Vân Nhiễm thấy sắc mặt Nam Thiển Mạch khẽ biến thành hồng, vẻ mặt còn hơi tiều tụy, không khỏi có chút bận tâm, chỉ là Cung Huyền Thanh ở một bên thấy thái độ của Vân Nhiễm quan tâm đối với Nam Thiển Mạch như vậy, đôi mắt lại lơ đãng trở nên lạnh hơn. "Không có." Nam Thiển Mạch chỉ nhàn nhạt nói một câu, đứng lên, trên tay vẫn còn cầm canh an thần Cung Huyền Thanh đưa, để Vân Nhiễm giúp mình phủ thêm áo choàng lông, đi tới bên cạnh bàn, mới cầm chén đặt xuống, khẽ hé đôi môi đỏ, nói: "Dao phi, cảm ơn tâm ý của ngươi, ngươi tạm trở về trước đi!" Nam Thiển Mạch dịu dàng nói một tiếng, có lẽ là mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh nhu nhuyễn, không có lực uy hiếp gì, nhưng Cung Huyền Thanh lại biết mình nên rời khỏi. "Vâng, Thái hậu chăm sóc thật tốt phượng thể, thần thiếp xin cáo lui." Cung Huyền Thanh khoác áo choàng lông bạch sắc của mình lên, để Ninh Nhi ngoài cửa giúp mình che ô, đi ở trong màn tuyết, Nam Thiển Mạch nhìn người kia ngoài cửa, ngơ ngác nhập thần. "Vân Nhiễm." Mãi đến tận khi bóng lưng Cung Huyền Thanh biến mất, đôi mắt Nam Thiển Mạch mới từ ôn nhu chuyển thành lành lùng, ngữ khí nghiêm nghị. "Có thuộc hạ." Vân Nhiễm biết giờ khắc này Nam Thiển Mạch nhất định có chuyện quan trọng phân phó. "Để Trấn Quốc Tướng quân lấy lí do vết thương cũ tái phát cần phải tĩnh dưỡng một tháng để trở về trong triều, còn nữa... Đem chuyện bệnh tim của Văn đế báo cho Văn Thừa tướng Nam Trọng Văn cùng Võ Thừa tướng Điền Ngự... Nếu cần thiết, bọn họ phải bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến cung, thế nhưng việc này, không được để lộ chút nào cho người bên ngoài, bằng không, trảm." Vân Nhiễm vừa nghe vậy, lại ngẩng đầu nhìn viền mắt ửng đỏ kia của Nam Thiển Mạch một chút, nàng biết Nam Thiển Mạch đã tiếp nhận sự thực Văn đế không còn sống được lâu nữa rồi, nàng đã bắt đầu vì Phong Thừa Ân lót đường, yên lặng bảo vệ Nam Sở Quốc. Cho dù gánh chịu đau xót to lớn hơn nữa, nàng vẫn như cũ muốn cố gắng giữ tỉnh táo, nếu không tình hình triều đình xáo trộn, sợ là thiên hạ sẽ lại rối loạn, đây chính là điểm mạnh mẽ của Nam Thiển Mạch, cũng là điểm bi ai của nàng. Để Tề Anh Đạo, phụ thân Nam Trọng Văn của nàng cùng Điền Ngự bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến cung, chính là muốn bọn họ làm nhân chứng cho di chiếu của Văn đế, hơn nữa không được tiết lộ ra ngoài, cho dù là phụ thân của mình... cũng phải trảm... Nam Thiển Mạch là một nữ nhân lí trí mà tàn khốc, hay có lẽ bởi nàng vẫn còn hận phụ thân của mình, vì con đường làm quan của bản thân mà không chút do dự đem nàng đưa vào trong cung... "Thuộc hạ hiểu rõ." Vân Nhiễm lập tức lại đi ra ngoài, Nam Thiển Mạch nhìn Vân Nhiễm đi xa trong làn tuyết trắng, không khỏi cắn chặt môi dưới... Lúc này mới để nước mắt vừa nhịn xuống chảy ra, lại tiếp tục nhìn về phía canh an thần Cung Huyền Thanh đưa tới cho mình, nhẹ nhàng đem chén canh kia cầm trong tay, cúi đầu... Nước mắt cứ như vậy từng giọt rơi vào trong canh, phát ra tiếng vang nho nhỏ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]