Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung. Bên trong tẩm cung cực kì khô nóng, mà âm thanh lành lạnh của Cung Huyền Thanh lại vì nơi tẩm cung này mà lại tăng thêm mấy phần mát mẻ. "Thái hậu không phải người ngoài..." Thanh âm của nàng vang vọng bên tai Nam Thiển Mạch, người kia không có nhìn mình, không biết có phải do ánh lửa không, mà nàng lại cảm thấy khuôn mặt tái nhợt kia của Cung Huyền Thanh trong nháy mắt ửng hồng. "Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không phải người ngoài." Nam Thiển Mạch khẽ cười nói, mà Cung Huyền Thanh lại hạ thấp mắt, nói: "Thần thiếp không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng như quỷ này của thần thiếp." Nam Thiển Mạch cũng không dây dưa với vấn đề này nữa, thấy nàng ấy dù nóng như vậy vẫn còn quấn kín chăn, sợ là hàn tật này quả thực không nhẹ, liền mở miệng nói: "Sao lại không truyền Ngự y?" Cung Huyền Thanh lúc này mới nhìn về phía Nam Thiển Mạch, than nhẹ một tiếng, nói: "Mời Ngự y cũng vô dụng." Nam Thiển Mạch khẽ nhíu mày, hỏi: "Lời này nghĩa là sao?" "Thái hậu, thực không dám giấu giếm, bệnh này từ lúc trong bụng mẹ đã có. Mẫu thân của thần thiếp trước khi gả cho phụ thân đã là người trong giang hồ, lúc chém giết cùng kẻ thù lại trúng võ công chí âm chí hàn, sau đó liền lưu lại mầm bệnh, sau khi sinh ra thần thiếp thì bệnh cũng theo đó rơi xuống trên người thần thiếp, tìm lương y khắp nơi cũng không trị được, đều nói bệnh này đã thấm vào tận xương máu, không cách nào trừ tận gốc." Cung Huyền Thanh không cần suy nghĩ cũng nói vô cùng trôi chảy, thêm vào dáng vẻ nhu nhược đau thương, thật là khiến người ta không có cách nào nghi ngờ những gì nàng nói, nhưng dù sao Nam Thiển Mạch cũng không phải người thường. "Ra vậy... Những năm này thực sự là khổ cực cho ngươi rồi, đại phu bên ngoài giang hồ không thể so được với Ngự y trong cung, sao không để bọn họ thử xem, chắc chắn sẽ có chút biện pháp." Nam Thiển Mạch đương nhiên cũng không hoàn toàn tin lời Cung Huyền Thanh, người nhà nàng đã chết, không có chứng cứ, nàng tất nhiên muốn nói cái gì cũng được. "Nếu vậy... thử một chút xem sao!" Cung Huyền Thanh hạ thấp mắt, nàng biết Nam Thiển Mạch không phải người dễ dàng lừa gạt như vậy, chỉ hi vọng những Ngự y trong cung này không nhìn ra được đầu mối. Nam Thiển Mạch cười cười, nghiêng thân đưa tay giúp Cung Huyền Thanh đắp lại chăn trên người, khoảng cách rất gần, Cung Huyền Thanh thậm chí có thể nhìn thấy giọt mồ hôi nhỏ trên cổ Nam Thiển Mạch, còn có thể cảm thụ được nhiệt độ của nàng, hương vị của nàng. Tay Cung Huyền Thanh từ trong chăn dò ra, kéo Nam Thiển Mạch lại gần, đầu liền chôn ở trong cổ Nam Thiển Mạch. Nam Thiển Mạch cả kinh, cảm giác được trên người Cung Huyền Thanh truyền tới nhiệt độ lạnh lẽo, tựa như người này đã ở trong tuyết đông rất lâu vậy, trong phút chốc, nàng lại không hề nghĩ đến việc đẩy nàng ấy ra, tùy ý để nàng ấy ôm, xua đi khô nóng bên trong phòng. "Thái hậu, thân thể của người rất ấm áp." Cung Huyền Thanh là thật sự cảm thấy thân thể Nam Thiển Mạch ấm áp, nàng lơ đãng ôm chặt một chút, thậm chí có thể cảm giác được người trong lòng cứng ngắc không biết làm thế nào. Nàng rất yêu thích hương thơm trên người Nam Thiển Mạch, bây giờ lại càng yêu thích nhiệt độ ấm áp kia, giống như đã giảm bớt được sự lạnh lẽo của kinh mạch. "Dao... Dao phi?" Cung Huyền Thanh nhắm hai mắt lại, làm như không nghe thấy Nam Thiển Mạch gọi, đầu liền tựa ở trên cổ Nam Thiển Mạch, hơi thở phả vào cổ Nam Thiển Mạch, mang đến một trận cảm giác tê dại. "Dao phi, buông ai gia ra." Nam Thiển Mạch cảm giác được cỗ hơi thở ấm áp phả ra kia không chỉ khiến cổ của nàng tê dại, mà còn chạm tới cả dây thần kinh khiến cảm giác tê dại dường như đã truyền đến tận trong tim, nàng muốn rời khỏi cái ôm của người này, xua đuổi đi loại cảm giác xa lạ này. "Thái hậu... Thần thiếp lạnh..." Không biết là vô tình hay là cố ý, môi Cung Huyền Thanh khẽ đóng mở ở trên cổ Nam Thiển Mạch. Bờ môi mềm mại kia quét qua da thịt trên cổ, cả người Nam Thiển Mạch đều rùng mình một cái, không còn nghĩ đến chuyện người kia bị bệnh, tránh khỏi cái ôm của nàng, sau đó ra vẻ trấn tĩnh giúp Cung Huyền Thanh kéo chăn lên. "Nghỉ ngơi cho tốt, ai gia đi truyền Ngự y." Không biết là bởi vì quá nóng hay là vì nguyên nhân gì, hai gò má Nam Thiển Mạch đỏ một mảnh. Chỉ là đôi mắt thanh lãnh hàn tuấn cùng khí chất đoan trang kia cũng khiến người ta không nhìn ra được nội tâm của nàng đang quẫn bách. Cung Huyền Thanh nhìn dáng vẻ người kia chạy trối chết, lơ đãng nở nụ cười, khóe mắt lướt qua một tia giảo hoạt. Chờ Nam Thiển Mạch đi ra, Vân Nhiễm bắt đầu tiến lên, nhìn khuôn mặt Nam Thiển Mạch đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi mỏng, liền biết bên trong nóng đến mức nào. "Truyền Ngự y." Nam Thiển Mạch chỉ lạnh lùng nói một câu rồi đi ra, lúc này mới có thể hít thở không khí mát mẻ, giống như được sống lại vậy. "Thái hậu, sao rồi?" Vân Nhiễm cùng Nam Thiển Mạch đi tới một góc tới râm mát xong mới mở miệng. "Nói một chút chuyện hoang đường, yêu phi." Yêu phi, đây là lần thứ hai Nam Thiển Mạch đánh giá Cung Huyền Thanh như thế, tay vô tình sờ về phía cổ, nơi mới vừa bị bờ môi Cung Huyền Thanh quét qua, dường như ở đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Cung Huyển Thanh. "Cho Ngự y đến xem nàng, liền biết nàng trong hồ lô bán thuốc gì." Tay Nam Thiển Mạch còn đặt ở trên cổ, hành động vô ý này nàng không phát hiện, nhưng Vân Nhiễm lại phát hiện. "Thái hậu, cổ có sao không?" Vân Nhiễm vừa nói như thế, Nam Thiển Mạch mới lập tức đem tay để xuống, lắc lắc đầu, nói: "Không có gì." Rất nhanh, Ngự y liền mang theo hòm thuốc đến, theo đến còn có Văn đế. Thấy Nam Thiển Mạch còn chờ đợi bên ngoài, hắn cũng không tùy tiện đi vào, đi tới trước mặt Nam Thiển Mạch nói: "Mẫu hậu, Dao phi sao rồi?" Nam Thiển Mạch giản lược nói qua sự tình của Cung Huyền Thanh, Văn đế liền nhíu chặt lông mày, lo âu nhìn về phía cửa lớn đóng chặt kia. Cung Huyền Thanh nhìn lão Ngự y đi tới, thấy thân thể hắn lọm khọm, râu tóc trắng như tuyết, dáng vẻ mang theo hòm thuốc cũng có chút vất vả, trong lòng cũng an tâm hơn. "Làm phiền." "Nương nương đa lễ." Cung Huyền Thanh đưa tay ra, lão Ngự y đem một sợi chỉ hồng thắt ở trên cổ tay Cung Huyền Thanh, hai ngón tay dò về một đầu khác của sợi chỉ hồng, im lặng hồi lâu, chỉ thấy lông mày hoa râm của hắn nhíu lại rồi giãn ra, nhíu lại rồi giãn ra, sau vài lần sau, rốt cục mở miệng. "Nương nương... Hàn tật này của người, lão thần chưa từng gặp, kinh mạch giống như là bị đông cứng vậy..." Cung Huyền Thanh nghe vậy đem sự tình nói ra một lượt, lão Ngự y cất sợi chỉ hồng đi, nói: "Thì ra là như vậy, chứng bệnh này sợ là người trong giang hồ mới có thể giải." Cung Huyền Thanh cười khổ, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không sao, quen rồi, không biết đại nhân cách nào giảm bớt không?" Lão Ngự y suy nghĩ vài lần, nói: "Chờ lão thần chuẩn bị thuốc làm ấm kinh mạch giúp nương nương xoa dịu hàn tật." Nói xong, lão Ngự y liền ra ngoài, hắn đem kết quả chẩn bệnh nói rõ ràng mười mươi cho Văn đế cùng Nam Thiển Mạch, xong liền lui xuống. "Trẫm đi xem Dao phi một chút." Văn đế nói một câu, liền chạy vào trong tẩm cung. Nam Thiển Mạch nhìn bóng lưng gấp gáp của nhi tử mình, chẳng biết vì sao trong lòng lại nổi lên một cảm giác trống trải. "Hồi cung!" Nam Sở Quốc, hoàng cung, Đông Cung. . Đam Mỹ Sắc Phong Thừa Ân quả nhiên rất yêu thích cầm nghệ của Vũ phi, bởi vì Vũ phi vừa đến đã nói với hắn, 'cầm', là không bị ràng buộc, tùy tâm mà động, còn 'nghệ' mới cần dùng tâm rèn luyện. Sau đó nàng biểu diễn một khúc 《Quy Hương*》, trong tiếng đàn ai oán còn mang theo một chút ý cảnh thê lương, như khóc như than, không chỉ khiến Phong Thừa Ân say mê, mà còn làm cho Ca Thư Sính cũng say mê. *trở về quê hương Trong lòng Ca Thư Sính không khỏi nghĩ, nếu Vũ phi này cũng có thể đáng tin như cầm nghệ của nàng thì sẽ khiến người ta bớt lo hơn. Vũ phi một bên chỉ dạy Phong Thừa Ân, một bên dễ dàng cùng Phong Thừa Ân đùa giỡn, Ca Thư Sính ở bên cạnh cũng cong lên khóe miệng, nụ cười kia của Phong Thừa Ân, mới là thứ hiện tại hắn nên có. Lúc này, một cung nữ ở bên tai Thúy Nhi nói vài câu, Thúy Nhi nhíu mày lại, lập tức cũng nói vài câu ở bên tai Ca Thư Sính. "Dao phi bị bệnh?" Ca Thư Sính nói câu này rất nhỏ, nhưng Vũ phi quanh năm luyện võ, làm sao có khả năng không nghe thấy, nghe được Cung Huyền Thanh bị bệnh, khóe miệng lơ đãng gợi lên một độ cong lớn, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân kia không biết lại muốn làm trò xiếc gì. "Vâng, bên trong tẩm cung chất đầy chậu than." Thúy Nhi lại nhẹ nhàng trả lời một câu, câu này đúng là khiến tinh thần Vũ phi rối loạn, một âm liền gảy lệch mất, nàng lập tức dùng tay nhẹ nhàng đè lại dây đàn, trong mắt có mấy phần hoảng loạn. Hàn tật của nữ nhân đáng chết kia lại phát tác... "Vũ phi nương nương, sao vậy?" Thái tử Phong Thừa Ân nhìn thấy nụ cười của Vũ phi cứng lại bên mép, hơn nữa còn thất thần trong chốc lát, giống như vừa biết được chuyện gì đó không hay. "Không có... Không có gì, chúng ta tiếp tục." Bây giờ nàng không đi được, coi như đi được, cũng không giúp được nữ nhân kia, trong lòng nàng thầm nghĩ, nữ nhân kia hẳn là đã có biện pháp, nếu nàng ta thật sự hết cách rồi, chắc chắn sẽ truyền đến tin tức cho mình. "Nương nương không đi sao?" Thúy Nhi hỏi, Ca Thư Sính dù sao cũng là chủ nhân của hậu cung, sủng phi của hậu cung sinh trọng bệnh, lẽ ra nàng nên đi xem một chút, nhưng chỉ thấy Ca Thư Sính lắc lắc đầu. "Bây giờ Hoàng thượng đang ở Thừa Thiên Cung, lúc này bản cung đi thì không thích hợp." Ca Thư Sính hời hợt nói một câu, như thể chuyện kia hoàn toàn không liên quan gì tới mình, nàng quay đầu nhìn về phía Vũ phi cùng Thái tử, cảm xúc lãnh đạm trong mắt dần dần bị xua tan, trái lại nhiều hơn mấy phần linh động. "Hoàng hậu nương nương, không bằng thần thiếp cũng gảy cho người một khúc." Vũ phi đột nhiên quay về phía Ca Thư Sính nói chuyện, Ca Thư Sính chỉ là khẽ gật đầu một cái, không nói lời nào. Vũ phi liền bắt đầu biểu diễn, chỉ là khúc nhạc dạo nổi lên, sắc mặt Ca Thư Sính liền bất ngờ thay đổi, ánh mắt nhìn Vũ phi nhiều hơn mấy phần nghi hoặc, trên mặt lại càng đỏ ửng. Tiếng đàn khi thì nhiệt tình buông thả, khi thì triền miên kiều diễm, rõ ràng chính là một thủ khúc biểu đạt ái tình,《Phượng Cầu Hoàng》. Mà ánh mắt Vũ phi nhìn Ca Thư Sính, cũng nhiều hơn mấy phần tâm ý triền miên cùng quyến rũ. Một khúc kết thúc, mặt Ca Thư Sính cũng nổi lên chút đỏ ửng, né tránh ánh mắt của Vũ phi, người bên ngoài không hiểu, nhưng nàng nhất định hiểu ý tứ của thủ khúc《Phượng Cầu Hoàng》này. "Vũ phi." Ca Thư Sính trầm giọng gọi Vũ phi, mà gương mặt Vũ phi vô tội nhìn lại. "Về sau đừng tiếp tục gảy khúc này nữa." Ca Thư Sính vẫn trầm giọng nói, Vũ phi tiếp tục một mặt vô tội, nhưng Thái tử Phong Thừa Ân đã mở miệng: "Mẫu hậu, tại sao vậy, nhi thần cảm thấy khúc nhạc này thật là dễ nghe." Phong Thừa Ân còn trẻ vừa mới bắt đầu học tập cầm nghệ, tất nhiên cũng không biết ý tứ ở trong đó. "Thái tử, Hoàng hậu nương nương nói như vậy tự nhiên có đạo lí của Hoàng hậu nương nương." Lúc này Vũ phi lại nói giúp cho Ca Thư Sính, sau đó còn chỉ dạy cho Phong Thừa Ân vài khúc nhạc thú vị êm tai, lúc này Phong Thừa Ân mới không hỏi nữa. Qua thời gian một chén trà, Vũ phi cảm thấy hôm nay dạy vậy đủ rồi, liền muốn hồi cung, mà lúc đi qua bên cạnh Ca Thư Sính, nàng nhẹ nhàng mở miệng với Ca Thư Sính. "Hoàng hậu nương nương, khúc nhạc kia, sau này thần thiếp chỉ gảy cho người nghe, được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]