Ninh Nhi đưa từng muỗng từng muỗng cháo hoa đến bên môi Cung Huyền Thanh, mà khẩu vị Cung Huyền Thanh khẩu dường như tốt hơn rất nhiều so với trước đây, một chén cháo hoa lớn rất nhanh đã thấy đáy.
Ninh Nhi cao hứng cầm chén để xuống, ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Cung Huyền Thanh, nói: "Chủ nhân... Sao người lại... muốn..."
Muốn tự sát... Ninh Nhi không cách nào nói ra khỏi miệng được, hai chữ này mỗi khi đến bên môi, nàng đều cảm thấy cay đắng vô cùng, như lại nhìn thấy dáng vẻ Cung Huyền Thanh sắp chết ngày đó, vệt đỏ tươi đẹp trên khóe môi tím bầm kia, nhớ đến lòng vẫn còn sợ hãi.
"Mấy ngày nay, trong lòng buồn khổ, nhất thời nghĩ quẩn thôi."
Cung Huyền Thanh đương nhiên lược bỏ qua rất nhiều thứ, Ninh Nhi không biết mấy ngày nay nàng đến cùng đã chịu đựng những gì, làm sao từ thiên đường rơi vào địa ngục, làm sao từ Ma Hồ khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật trong giang hồ bị trở thành phế nhân.
"Chủ nhân... Sau này người đừng như vậy, mọi chuyện còn có Ninh Nhi..."
Mấy ngày nay, Ninh Nhi không phải là không nghĩ tới, nếu Cung Huyền Thanh thật sự chết rồi, nàng dự định sẽ lấy thân tuẫn* chủ, để báo đáp lòng tốt của Cung Huyền Thanh, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Cung Huyền Thanh lại xảy ra chuyện gì.
*tuẫn: chôn theo
"Ừm, sẽ không, chết qua một lần, cảm thấy sống sót vẫn tốt hơn."
Loại lạnh lẽo thấu xương lạnh kia, thân thể luôn phiêu bạt ở trong bóng tối, không có nơi thuộc về, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phi-nguoi-qua-can-ro/1423890/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.