Giường hoa lệ mà mềm mại, mang theo mùi thuốc huân hương, trong mũi tất cả đều là mùi thuốc, mép giường có một cái đầu đang nằm úp sấp, như là một hài tử đã mệt muốn chết rồi.
Cung Huyền Thanh mở mắt ra, suy nghĩ có chút trì trệ, trong nháy mắt đó nàng cho rằng tất cả những thứ này đều là một giấc mộng, không có phản bội Nam Thiển Mạch, không có nhiệm vụ của Tuyệt Âm Các, nàng chỉ là một nữ tử bình thường bị nhốt bên trong cung tường...
Nhưng, nàng cử động tay, cảm giác đau nhói lại bất lực kia dường như truyền khắp toàn thân, nàng dùng sức nặn ra một nụ cười...
Không phải là mơ... Tất cả những thứ này đều là thật... Chỉ là vì sao nàng lại ở chỗ này?
Không phải mình đã chết rồi sao?
Có lẽ cảm nhận được động tĩnh, Ninh Nhi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng đóng chặt kia đã mở ra, màu đen tựa như bầu trời đêm sâu thẳm mà mê người, nàng lập tức oa một tiếng bật khóc.
"Chủ nhân! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Lo lắng chết Ninh Nhi!"
Cung Huyền Thanh nhìn Ninh Nhi gấp gáp đỏ cả mắt, nước mắt lã chã chảy xuống, muốn ngăn cũng không nổi, bỗng nhiên cảm giác mũi chua xót, trong lòng có chút xúc động.
"Sao ta... lại ở đây?"
Giọng Cung Huyền Thanh khô khốc khàn khàn, kí ức cuối cùng của nàng, mình đã bị Lãnh Mặc Ngôn đưa đến Vô Đầu Cốc, nàng không nghĩ rằng mình còn có thể mở mắt ra nữa, càng không nghĩ rằng sau khi mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phi-nguoi-qua-can-ro/1423884/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.