"Một khúc Hoàng Tuyền Độ, hồn phách vào Địa Ngục."
Nam Thiển Mạch lùi về sau một bước, nhìn nữ tử mặt không biểu tình kia từng bước một đi tới phía mình, đàn trong tay nàng còn nhuốm máu...
"Người của Tuyệt Âm Các..."
Nam Thiển Mạch nhớ người này, trước kia lúc Văn Đế vi phục xuất tuần đã từng gặp người này một lần, có điều khi đó người kia mang mặt nạ, nàng cũng không biết dáng vẻ của nàng ta, chỉ là câu nói quen thuộc này, nàng tất nhiên vẫn nhớ.
"Nam Thiển Mạch, ta dùng một khúc Hoàng Tuyền Độ, đưa ngươi tới đường Hoàng Tuyền, đây việc cuối cùng ta có thể làm cho ngươi."
Ngón tay thon dài của Cung Diệc Hàn muốn gảy dây đàn, chợt thấy hàn quang lóe lên, Cung Diệc Hàn theo bản năng dùng đàn chặn lại, mấy cây phi tiêu thẳng tắp đâm vào đàn, dây đàn đứt đoạn.
Một vệt bạch y lướt qua trước người Nam Thiển Mạch, người kia đánh về bên hông của mình, thứ giống như trang sức màu tím trên eo lại bắn ra ngoài, hóa ra là một thanh nhuyễn kiếm dài nhỏ.
"Cung... Huyền Thanh..."
Nam Thiển Mạch khẽ gọi tên của nàng, nhìn người đang quay lưng trước mắt nàng, không có nhu nhược, trái lại nhiều hơn mấy phần sát khí cùng tàn độc, đây là Cung Huyền Thanh mà xưa nay nàng chưa từng thấy, bóng dáng thuộc về Cung Huyền Thanh trong lòng nàng lại càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến mức dường như không còn thấy rõ người này nữa.
"Nhị tỷ, đây là nhiệm vụ của ta, ngươi tránh ra."
Âm thanh Cung Diệc Hàn vẫn lạnh như băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phi-nguoi-qua-can-ro/1423879/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.