Chương trước
Chương sau
Vài tia hàn quang xuyên qua bầu trời đêm ở ngoại ô Kim Lạc Thành, bóng người thoắt lên thoắt xuống, tựa như tinh linh nhảy múa trong đêm tối.
Âm thanh kim loại va vào nhau không dứt bên tai, võ công Vân Thiển tuy cao, nhưng hai quyền vẫn khó địch bốn tay, hơn nữa võ công của Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình vốn không hề yếu, lần này Vân Thiển rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
Trong lòng Cung Lạc Tư cũng không khỏi kính nể Vân Thiển, nàng còn có thể hủy đi hơn trăm chiêu của mình cùng Cung Tuyết Tình liên thủ, thực sự không thể coi thường.
"Tuyết Tình."
Cung Lạc Tư nhẹ nhàng kêu một tiếng, Cung Tuyết Tình hiểu ý, trong tay một hư chiêu hướng về phía Vân Thiển, sau đó Vân Thiển né sang, nào ngờ ám khí hình bông tuyết trong Sương Lăng Kiếm bỗng nhiên bay ra, thiên ti ngân tuyến sắc bén cứng cỏi mà mềm mại quấn lấy bay về phía Vân Thiển.
Vân Thiển tránh không kịp bị ám khí đâm trúng ngực trái, trên ám khí tẩm độc, nàng nhất thời cảm giác tay trái của mình đều trở nên tê liệt.
Lúc này Cung Lạc Tư tấn công tới, mũi kiếm nhắm thẳng cổ họng Vân Thiển, Vân Thiển nhìn Huyết Kiếm kia lao thẳng tới, thở dài, nhắm hai mắt lại...
Nguyệt Lang...
Keng ——
Một tiếng kim loại va chạm chói tai, Vân Thiển không có cảm giác như trong dự tính, cảm giác cổ họng bị cắt nát, mà là cảm giác được một nhiệt độ ấm áp dường như ở rất gần bản thân.
Vân Thiển mở mắt ra, người trước mắt một thân ý phục trắng thuần, trong tay ngưng tụ một nguồn kiếm khí, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự sắc bén và áp bách từ kiếm khí trên đầu ngón tay nàng.
Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình lập tức lùi lại mấy bước, nàng có thể cảm nhận được khí thế hoàn toàn khác trước mặt, là cường giả chân chính.
"Sư tỷ..."
Vân Thiển nhẹ gọi một tiếng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, kiếm khí trong tay Vân Nhiễm bay ra, như hai cơn gió xoáy kinh hoàng lao về phía mình, Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình cũng không dám miễn cưỡng đối đầu, vận khinh công lui lại xa một trượng để tránh khỏi kiếm khí hung hăng.
Khi các nàng phục hồi tinh thần lại, Vân Thiển cùng người kia cũng đã biến mất.
"Đại tỷ, nàng là ai?"
Người kia, võ công so với Lãnh Mặc Ngôn cảm giác còn kinh khủng hơn, đó là cảm giác áp bách thật sự.
"Lấy khí ngưng kiếm, không kiếm thắng kiếm... Trong truyền thuyết, Kiếm Thần?"
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Đây là lần đầu tiên Nam Thiển Mạch một mình đi tới Thừa Thiên Cung, tựa hồ giống như rất sợ bí mật nhỏ trong lòng mình bị người khác nhìn thấy.
Quả nhiên mới bước vào Thừa Thiên Cung, Nam Thiển Mạch đã có thể nghe thấy tiếng đàn đứt quãng, như khóc như than kia, lúc tất cả cung nữ nhìn thấy Nam Thiển Mạch, đều bị Nam Thiển Mạch ngăn cản ý định thỉnh an của các nàng.
Nàng đẩy cửa Thừa Thiên Cung ra, nhìn thấy sau tấm bình phong, Cung Huyền Thanh quay lưng ra cửa lớn đánh đàn, còn có Ninh Nhi đứng bên cạnh nàng.
"Nương nương, nên nghỉ ngơi thôi."
Có lẽ vì quá mức lo lắng cho Cung Huyền Thanh, Ninh Nhi cũng không phát hiện có người đi vào Thừa Thiên Cung, lúc Nam Thiển Mạch vòng qua bình phong, Ninh Nhi mới kinh ngạc phát hiện Nam Thiển Mạch đứng phía sau mình.
"Thái hoàng Thái hậu!"
Ninh Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, hai tay Cung Huyền Thanh lập tức đè lại dây đàn, dừng tiếng đàn lại, có điều vẫn không hề quay đầu lại.
Ninh Nhi đúng là một bộ dáng vẻ cảm ơn trời đất, nàng biết Cung Huyền Thanh nghe lời Nam Thiển Mạch nhất, nhìn thấy Nam Thiển Mạch đến, có lẽ những ngày Cung Huyền Thanh liên tiếp sầu não uất ức, ăn không vô uống không được có thể kết thúc.
"Ngươi lui xuống trước."
Ninh Nhi lập tức đi ra ngoài, còn vô cùng chu đáo cài cửa lại.
Cung Huyền Thanh xoay người, cúi đầu hướng về phía Nam Thiển Mạch hành lễ, mà đôi mắt Nam Thiển Mạch liếc về phía mười ngón tay được băng bó của nàng, phía trên màu trắng đã nhuộm chút đỏ.
"Ngẩng đầu lên."
Âm thanh Nam Thiển Mạch lành lạnh, nhưng mang theo mấy phần nhu hòa cùng run rẩy, Cung Huyền Thanh nghe lời ngẩng đầu lên, gương mặt mang theo quyến rũ tự nhiên bây giờ lại nhiễm phải u buồn, khóe miệng nở nụ cười, nhưng vẫn luôn có vẻ buồn rầu.
"Có phải tiếng đàn của thần thiếp quấy rầy sự thanh tịnh của Thái hoàng Thái hậu không, nếu vậy, khẩn cầu Thái hoàng Thái hậu trách phạt."
Ngữ khí Cung Huyền Thanh nói chuyện rất ôn hòa, còn lúc này Nam Thiển Mạch lại đến gần hai bước, đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Huyền Thanh.
"Đến cùng ta nên làm gì?"
Nam Thiển Mạch thở dài, nàng nên làm như thế nào, mới có thể giải quyết được khốn cục trong lòng lúc này?
"Nếu Thái hoàng Thái hậu mệt mỏi, vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Cung Huyền Thanh dường như không thèm để ý đến dáng vẻ không biết làm sao của Nam Thiển Mạch, xoay người chuẩn bị thu hồi đàn lại.
"Cung Huyền Thanh, ngươi dằn vặt chính mình như vậy, đến cùng muốn thế nào?"
Cung Huyền Thanh nghe vậy, lại cười khẽ.
"Thần thiếp sống hay chết, liên quan gì đến Thái hoàng Thái hậu?"
Cung Huyền Thanh cẩn thận thu đàn lại, lúc này, tay của nàng lại bị Nam Thiển Mạch nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
"Đáp ứng ta, chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
Đây là khẩu khí thương lượng, Nam Thiển Mạch cũng không thể nào tưởng tượng được có một ngày, chính mình lại hèn mọn như vậy.
"Thân thể thần thiếp, thần thiếp hiểu rõ."
Cung Huyền Thanh muốn rút tay về, nhưng không giãy ra được lòng bàn tay Nam Thiển Mạch.
"Ngươi muốn dằn vặt ta, đúng không?"
Nam Thiển Mạch cắn chặt hàm răng, oán hận nhìn Cung Huyền Thanh, đôi mắt xinh đẹp lại đỏ một vòng, trong đêm đen, như nhiễm phải yên chi.
"Đây là thân thể của thần thiếp, làm sao có thể dằn vặt Thái hoàng Thái hậu?"
Cung Huyền Thanh cũng không giãy giụa nữa, tùy ý để Nam Thiển Mạch nắm chặt tay mình, có điều lại không hề nhìn thẳng vào Nam Thiển Mạch.
"Ngươi biết rõ ta quan tâm ngươi."
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng thả tay Cung Huyền Thanh ra, nhưng vào lúc này Cung Huyền Thanh lại nắm chặt lấy tay nàng.
"Thế nhưng vì sao một bên nàng nói quan tâm ta, một bên lại tổn thương ta?"
Cung Huyền Thanh nói xong lời cuối cùng, âm thanh có mấy phần nghẹn ngào, trong lòng Nam Thiển Mạch đau xót, ôm Cung Huyền Thanh vào trong ngực, người kia cũng thuận theo tựa ở trong lòng Nam Thiển Mạch, thấp giọng khóc nức nở.
"Xin lỗi... Xin lỗi..."
Nam Thiển Mạch không biết nên nói gì, lúc nàng ôm Cung Huyền Thanh vào trong lòng, mới phát hiện người kia lại gầy đi nhiều như vậy, chính mình giống như đang ôm lấy một bộ xương, lồng ngực nàng như trong nháy mắt thiếu đi dưỡng khí, mũi chua xót không chịu nổi.
"Vì sao nàng lại muốn tới trêu chọc ta... Rõ ràng ta đã muốn quên nàng..."
Cung Huyền Thanh nói ra câu nói này, thân thể Nam Thiển Mạch bỗng nhiên cứng đờ, lúc nàng nghe thấy Cung Huyền Thanh nói muốn quên mình, nàng thật sự giống như đã mất đi thứ gì đó, không thể thở nổi...
"Không được quên ta... Cung Huyền Thanh, là ngươi trêu chọc ta trước..."
Nam Thiển Mạch bá đạo nói một câu, dường như muốn đem nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng kia gắt gao nắm chặt ở trong tay.
Lúc này, Cung Huyền Thanh từ trong lòng Nam Thiển Mạch ngẩng đầu lên, đôi mắt đã khóc có chút sưng đỏ, nhưng hiện ra tia nước mê người, khiến Nam Thiển Mạch lại đau lòng, lại hiện lên ý nghĩ kì quái.
"Nam Thiển Mạch, nàng có thể thử tiếp nhận ta được không?"
Cung Huyền Thanh thấp giọng hỏi một câu, Nam Thiển Mạch yên tĩnh nhìn Cung Huyền Thanh, nhìn môi đỏ gần trong gang tấc kia, không nhịn được dán vào.
"A..."
Cung Huyền Thanh ưm một tiếng, chỗ mềm mại trong lòng giống như bị đánh trúng, đây là lần đầu tiên Nam Thiển Mạch chủ động hôn mình, cẩn thận từng chút mà ngây ngô hôn, nhưng khiến toàn thân mình đều trở nên run rẩy.
Nam Thiển Mạch rất nhanh đã tách môi ra, đôi mắt kia nhuộm chút tình, xinh đẹp câu hồn phách người, Cung Huyền Thanh nghĩ, nếu Khang đế nhìn thấy dáng vẻ mê người như vậy của Nam Thiển Mạch, sợ là từ đó về sau hậu cung ba ngàn độc sủng một người.
"Cho ta thời gian..."
Nam Thiển Mạch đã không thể trốn đi đâu được nữa, cho dù nàng trốn ở trong góc tối vắng vẻ nhất của hoàng cung, trái tim của nàng vẫn sẽ luôn ở lại trên người người này.
Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, lấy tay đè lại sau gáy Nam Thiển Mạch, nghiêng người hôn lên, môi lưỡi quấn quýt, lại càng kịch liệt hơn so với Nam Thiển Mạch hôn, hơn nữa còn mang theo tính xâm lược, Cung Huyền Thanh dường như muốn đem Nam Thiển Mạch nuốt vào trong bụng.
Nam Thiển Mạch có thể cảm nhận được một chút cảm giác chua xót kì quái ở bụng dưới, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt lưu dần dần chảy qua giữa hai chân mình, nàng là người đã trải qua chuyện tình ái, tất nhiên nàng biết những thứ này biểu thị cái gì, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chỉ vỏn vẹn một nụ hôn đã...
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng đẩy Cung Huyền Thanh ra, gương mặt tràn đầy mây hồng, đôi môi sưng đỏ câu người kia hiện ra tia nước.
"Cho ta thời gian."
Nam Thiển Mạch vẫn nói câu nói này, Cung Huyền Thanh nghiêng người ở bên lỗ tai Nam Thiển Mạch, mở miệng: "Nam Thiển Mạch... Ta thích nàng."
Khí tức từ môi Cung Huyền Thanh đánh thẳng vào lỗ tai Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch mẫn cảm hơi co lại, Cung Huyền Thanh đuổi theo dò ra cái lưỡi thơm tho liếm liếm lỗ tai Nam Thiển Mạch, quả nhiên người kia rất nhanh đã buông mình ra để tránh thoát.
"Ngươi quá càn rỡ..."
Mặc dù trách cứ, nhưng ngữ khí Nam Thiển Mạch nhu nhược vô lực, đúng là giống như dục cự hoàn nghênh, đương nhiên Cung Huyền Thanh cũng không tiếp tục làm chuyện gì quá đáng, nàng biết trong lòng Nam Thiển Mạch vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, hơn nữa da mặt mỏng, không chịu nổi trêu chọc.
"Nam Thiển Mạch, ta chờ nàng."
Mục đích của Cung Huyền Thanh đạt được, Nam Thiển Mạch rốt cục cũng thừa nhận trái tim mình, nàng nghiêng người ôm lấy Nam Thiển Mạch, tham lam rút lấy hết thảy ấm áp cùng hương vị trên người nàng.
Trong lòng vừa vui sướng vừa bi thương, ý cười dần tản ra giữa cái nhíu mày của nàng, có điều Nam Thiển Mạch sẽ không nhìn thấy được vẻ mặt rầu rĩ của nàng lúc này.
Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.
"Ngươi nói, Kiếm Thần?"
Đệ nhất thiên hạ ở trong truyền thuyết, kiếm của nàng không ai có thể địch, càng chưa từng thua lần nào, Kiếm Thần.
"Đúng vậy, hơn nữa ta còn nghe thấy Vân Thiển gọi nàng một tiếng sư tỷ, có lẽ chính là Cung chủ Bích Lạc Cung."
Cung Lạc Tư báo cáo, mà Lãnh Mặc Ngôn đứng lên, nhíu chặt lông mày...
Bích Lạc Cung, Nam Thiển Mạch...
"Ta nhớ trong thư Huyền Thanh từng nhắc qua, hơn nữa ta cũng đã gặp, cung nữ vẫn luôn ở bên cạnh Nam Thiển Mạch kia, Vân Nhiễm."
Lãnh Mặc Ngôn biết Vân Nhiễm rất mạnh, chỉ là không biết hóa ra nàng chính là Kiếm Thần trong truyền thuyết, cũng khó trách Bích Lạc Cung có thể không biết sợ như vậy, hóa ra Cung chủ lại là Kiếm Thần đã biến mất ở trong giang hồ nhiều năm kia.
"Các chủ định làm gì?"
Cung Lạc Tư xin chỉ thị của Lãnh Mặc Ngôn, lần này nhiệm vụ ám sát Vân Thiển xem như thất bại, thế nhưng miễn là Lãnh Mặc Ngôn còn chưa quyết định, nàng nhất định phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
"Không sao, để ta đi gặp Kiếm Thần trong truyền thuyết này."
Lãnh Mặc Ngôn nói xong, mở phong thư trong tay ra, là thư Phong Tử Dạ gửi, nội dung đại loại chính là nói mình hành sự bất lực, lại chưa hoàn thành nhiệm vụ ủy thác.
Lãnh Mặc Ngôn xem xong, cười lạnh một tiếng, lá thư đó liền ở trong tay chính mình hóa thành bột phấn.
"Phong Tử Dạ quả nhiên có mấy phần mưu lược, khiến Tuyệt Âm Các vì hắn bẩn tay, chính mình ngồi không hưởng lợi, hơn nữa Nam Thiển Mạch còn không thể chạm vào hắn nửa phần."
Lãnh Mặc Ngôn nói xong, Lãnh Tiểu Ngũ ở một bên ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến Phong Tử Dạ, toàn thân nàng liền không thoải mái.
"Tuyệt Âm Các vì hắn chảy nhiều máu như vậy, đền biết bao nhiêu nhân mạng, hắn cũng cần cho chúng ta chút báo đáp, ngươi nói có phải không, Tiểu Ngũ."
Lãnh Mặc Ngôn cưng chiều mà liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Ngũ, chỉ thấy Lãnh Tiểu Ngũ gật đầu như giã tỏi, chọc cho Lãnh Mặc Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.