Cung Huyền Thanh đuổi theo một đường, kéo theo cung bào dày nặng, tư thái có chút chật vật, đuổi tới Phượng Loan Cung thì đã thấy Vân Nhiễm canh giữ ở trước hoa phòng, một bộ dáng vẻ cảnh giác.
"Bản cung muốn vào."
Vân Nhiễm ngăn ở trước hoa phòng, không cho Cung Huyền Thanh tiến vào, mà Cung Huyền Thanh hiển nhiên có chút lo lắng, đây vốn đều là kế hoạch của nàng, chỉ là tâm tình chân thực kia lại làm cho người ta nóng lòng.
"Thái hoàng Thái hậu có lệnh..."
Nhưng Vân Nhiễm còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh lại tiếp tục lạnh lẽo nói một tiếng: "Bản cung muốn vào."
Vân Nhiễm nheo mắt lại, nhưng vẫn bất động như núi chắn ở cửa.
"Thứ lỗi không thể nghe theo."
Cung Huyền Thanh nghe xong, lập tức cúi đầu, nói: "Xin ngươi."
Vân Nhiễm vừa nghe vậy, lại có chút mềm lòng, dáng vẻ ủy khuất của người kia ở trước mắt, vừa nãy khi Nam Thiển Mạch trở về cũng là dáng vẻ gần như muốn khóc, thực sự không khó tưởng tượng giữa hai người chút quan hệ vi diệu, huống hồ Nam Thiển Mạch còn từng chính miệng thừa nhận với mình.
"Ngươi đang tổn thương nàng."
Vân Nhiễm lạnh lùng nói, Nam Thiển Mạch là Thái hoàng Thái hậu, nhưng lại hết lần này tới lần khác động tâm đối với con dâu của mình, còn là một nữ tử, loại ràng buộc đạo đức trong lòng kia, loại cảm giác tội lỗi kia, dường như đã ép nàng ấy đến đường cùng, nàng sao có thể cho người kia vào, để nàng ta tiếp tục tổn thương Nam Thiển Mạch.
"... Xin ngươi... Ta muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phi-nguoi-qua-can-ro/1423865/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.