Gió thật là mát. Gió xào xạt. Gió mơn mởn đầu môi. Gió làm rối tung mái tóc của hắn. Nhưng hắn thích
Tử Ngạn nằm thoải mái trên tấm bạt dưới bóng cây to lớn mà hắn không biết được là cây gì. Hắn nhắm nghiền mắt, dường như mọi ưu phiền trong cuộc sống đều bị ném ra sau đầu. Thời tiết thật tốt. Hắn lại ở đây picnic với cô. Thỉnh thoảng, Tư Du sẽ cho vào miệng hắn một vài quả nho và hắn sẽ nhai chóp chép đầy hài lòng
Tử Ngạn nghe thấy tiếng tách tách của máy ảnh. Lần này, hắn không bực bội nữa mà chỉ thấy phiền phức
- Em lại đem theo thứ đó à?
- Ừm, em luôn đem theo nó mà - cô trả lời rồi nâng niu nhìn tấm ảnh như nhìn báu vật
- Thật là.....em chụp thì nhất định sau này phải đưa cho anh coi đấy - hắn còn lạ gì tính cách của cô, nên lại nằm xuống bạt tận hưởng gió trời
- Tất nhiên, anh có thể nhìn chúng bất cứ lúc nào anh thích - đương nhiên, cô rất hi vọng hắn sẽ nhìn chúng bằng chính đôi mắt của mình
- Mà em thích chụp ảnh đến vậy sao?
- Không hẳn - cô chỉ bắt đầu chụp ảnh từ khi trở về nước mà thôi
- Em thích câu chuyện cổ tích nào nhất? - hắn bắt đầu hỏi những câu vu vơ
- Em thích.....Người đẹp và quái thú - nghĩ một lúc cô mới nói
- Tại sao lại là nó? - cô thắc mắc tại sao hắn lại hỏi nhiều như vậy, nhưng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867079/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.