Tuy xì xầm, nhưng không ai dám lại gần để bắt chuyện với hắn. Cô đoán có lẽ họ cũng tự suy diễn được rằng hắn bị mù sau vụ tai nạn kia. Nhưng có lẽ một phần, do ánh mắt đáng sợ của cô ở bên cạnh hắn, nên bọn họ càng sợ hơn nữa. Tư Du dẫn hắn đến một bàn ăn rồi gắp đầy thức ăn vào đĩa của hắn
- Anh cũng nên ăn chút gì đó
- Cô không ăn chung sao? - nếu hắn nhớ không lầm thì cô cũng chưa ăn gì suốt từ chiều
- Tôi đang giảm cân - Tư Du lơ đãng nói, sau đó không phát hiện ra vẻ mặt khó hiểu của hắn - tôi ra ngoài có chút việc, anh ở đây ngoan ngoãn ăn đợi tôi
- Ờ, ờ mà khoan.... - hắn ậm ừ gật đầu rồi như nhận ra điều gì đó, hắn gọi với theo nhưng có lẽ cô đã đi xa rồi
"Ngoan ngoãn ăn"? Lại ngoan ngoãn? Hắn thật sự giống chó con đến như vậy sao? Bực bội, hắn đâm nhuyễn đĩa thức ăn trước mặt mà chỉ ăn được vài miếng. Cô đang giảm cân sao? Hắn lần đầu tiên nghe thấy câu nói có phần nữ tính này của cô. Con gái thường hay muốn giảm cân mà. Nhưng cô có mập hay không? Tại sao lại đòi giảm cân?
- Còn nữa - hắn giật mình nghe tiếng cô, cô còn chưa đi? - tin tôi đi, nếu như anh nhìn lại được, anh chắc chắn sẽ rất muốn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vời của mình lúc nãy - Tư Du mỉm cười rồi rời đi. Lần này là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867072/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.