Sáng hôm sau, Tư Du đến biệt thự nhà họ Tạ. Nhưng có thứ gì đó rất lạ. Căn nhà im ắng lạ thường. Chỉ có mẹ hắn là ở đó. Nhưng bà cũng chỉ nhìn cô với đôi mắt cười như chào đón, hiền dịu hơn rất nhiều. Tư Du có chút nghi ngờ, rồi cô theo thói quen đi lên căn phòng bên trái kia. Cả tầng lầu chìm trong tĩnh mịch, kì lạ là không hề thấy một bóng người làm nào
Tư Du gõ cửa hai tiếng rồi mở ra. Cửa không khóa!? Cô bước một bước vào phòng, căn phòng cũng không lộn xộn. Tử Ngạn ngồi trên giường, đặt hai tay lên chân, nghe tiếng mở cửa, đầu hắn có chút nghiêng như đang chăm chú lắng nghe từng chuyển động nhỏ nhặt, đặc biệt nhạy cảm
- Cô đến rồi! - hắn biết cô đến? Là lần đầu tiên đoán đúng. Hoặc là, chuyện này cũng dễ hiểu, căn nhà cũng chẳng còn ai
- Sao vậy? - cô khép hờ cửa, nhìn hắn kì lạ. Cô cố gắng quan sát xung quanh, không có dấu hiệu bất thường
- Tôi muốn cô giúp tôi trở thành tổng giám đốc của Phúc Nhật - Tư Du bất ngờ, đứng sững một lúc lâu. Thấy cô không lên tiếng, chắc hẳn đang rất ngạc nhiên, hắn nói tiếp - vậy, bây giờ tôi phải làm cái gì?
Cô không dám hỏi, hắn là đang nói thật hay giả. Cô có cảm giác tất cả những gì mình làm suốt 3 tuần này, cũng chỉ để nghe được câu nói này của hắn. Vẻ mặt cương nghị ánh lên tia quyết đoán kia, chắc chắn hắn đã nghĩ thông suốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867065/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.