- Anh có nghe thấy không? - đến cây đại thụ cao lớn trên đồi cao, Tư Du xoay người hắn hướng ra ngoài. Một làn gió mạnh thổi lên, làm áo hắn bay phấp phới, phía sau còn có áo trắng phẳng phiu. Tử Ngạn nghe thấy tất cả âm thanh của cuộc sống nhộn nhịp. Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng chim, tiếng suối, tiếng xe cộ inh ỏi. Dù không thể nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được tất cả. Tử Ngạn xúc động, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Tư Du hài lòng nói tiếp - có những người, mang hình hài của con người nhưng bên trong vẫn chỉ là một con thú, có những người có đôi mắt rất tốt, nhưng vẫn không nhìn thấy được những thứ tốt đẹp. Cho nên đối với anh, chỉ cần cảm nhận mọi thứ tồn tại là tốt rồi
Cô nói, rất đúng. Đôi mắt, có những người có, nhưng họ không biết nhìn những thứ tốt đẹp, vậy thì những người đó khác gì một kẻ mù như hắn. Hắn chưa từng nghĩ mình có thể cảm nhận được cả những thứ tuyệt vời như thế này. Hắn có thể khẳng định đây là lần đầu tiên mình đến đây. Hắn đưa tay lên không trung, để cho gió lùa qua kẽ tay thật kì diệu, hắn dang hai tay mình ra, ôm lấy cả một vùng trời lớn
Tư Du tin, bây giờ không còn từ ngữ nào cô có thể miêu tả cho hắn về khung cảnh bây giờ. Bởi vì, hắn đã cảm nhận được tất cả rồi. Tự hắn có thể làm được, chỉ là hắn không biết cách làm mà thôi. Đứng trên một ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-trai-tim-sat-da/1867061/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.