Chương trước
Chương sau
“Anh thực sự muốn ly hôn với cô ấy sao?” Từ Thanh Lam nói, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
“Ừm, anh đã có dự định này từ rất lâu rồi” Hoắc Minh Vũ nói xong, rồi bảo Từ Thanh Lam xoay người lại đối mặt với anh ta: “Người mà anh luôn thích chỉ có một mình em, cho dù là trong quá khứ hay là tương lai. Sau khi được biết tin về em, anh đã tự nhủ lòng phải cố gắng quên em đi, nhưng Thanh Lam à, anh phát hiện ra rằng anh không thể làm được, dù em có làm sai thì anh vẫn thích em, rất thích em, và anh cũng sẽ cưới em làm vợ.”
Hoắc Minh Vũ trìu mến nói với Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam nghe được những lời yêu thương của Hoắc Minh Vũ, thì trong lòng trở nên bối rối, vừa có chút khó chịu vừa hơi quấn quýt, nhưng lại thích nhiều hơn.
Trước khi ra tù, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ như thế này.
“Minh Vũ, cảm ơn anh, em yêu anh” Nói xong, Từ Thanh Lam nhẹ nhàng nhón chân lên, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của Hoắc Minh Vũ.
Rõ ràng đó chỉ là một nụ hôn sơ sài, nhưng lúc Hoắc Minh Vũ muốn thưởng thức thì môi của Từ Thanh Lam lại rời khỏi môi của anh ta.
“Con yêu tinh nhỏ nhà em đấy, để xem lát nữa về anh sẽ xử lý em” Nói xong thì Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam đi xuống ga ra xe dưới đất.
Vụ án giữa đã được ấn định vào ngày mốt, ngay trước một ngày diễn ra phiên tòa, thì Tô Thanh Anh đã đến nhà họ Hoắc, nói muốn tìm Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi nói chuyện.
Vốn dĩ Hoắc Minh Dương muốn từ chối, nhưng lại bị Hà Vân Phi ngăn lại.
“Đi xem xem cô ta muốn nói gì.” Hà Vân Phi đặt đống giấy tờ trong †ay xuống, rồi đứng dậy từ ghế sô pha, và dẫn theo Đại Bảo bước ra ngoài.
Hoắc Minh Dương cũng bất lực nhún vai, anh cũng không nói lời nào, và liền đi theo họ.
Bà Hoắc bảo Tô Thanh Anh đợi Hà Vân Phi và những người khác ở phòng khách.
Mấy ngày nay Tô Thanh Anh không được tốt lắm.
Mấy ngày trước, vốn dĩ cô ta muốn dùng chiêu tuyệt thực để khiến Hoắc Minh Dương đến nhà họ Tô thăm cô ta, thế nhưng không những không thành công, mà còn hại bố cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc.
Thấy ngày rời tòa càng ngày càng gần, dần dần Tô Thanh Anh không thể ngồi yên được nữa.
Khi đám người Hà Vân Phi đi đến phòng khách, thì đúng lúc cũng thấy Tô Thanh Anh đang ngồi ở đó, hai tay nắm chặt tách trà, vẻ mặt không tốt lắm.
“Có chuyện gì sao?” Hà Vân Phi một tay dắt Đại Bảo, tay kia khoác lấy tay Hoắc Minh Dương, thong dong xuất hiện ở cửa.
“Minh Dương, anh đến rồi” Tô Thanh Anh cố ý bỏ lơ lời nói của Hà Vân Phi mà chào Hoắc Minh Dương một tiếng.
Hoắc Minh Vũ cau mày không thèm nhìn Tô Thanh Anh: “Vợ chồng tôi đến rồi đây” Anh rất điềm nhiên, dẫn theo Hà Vân Phi mà ngồi xuống.
Hoàn toàn không thèm để ý Tô Thanh Anh chút nào.
“Có chuyện gì thì nói đi, dù sao bây giờ tôi cũng là một phụ nữ có thai, không muốn mất quá nhiều thời gian với người lạ.” Hà Vân Phi nói, rồi cô dựa đầu vào vai của Hoắc Minh Dương, lâu lâu lại đưa tay sờ sờ lên bụng.
Tô Thanh Anh nghiến răng, hai tay nắm chặt, sắc mặt khác với vẻ bình thường.
Tuy nhiên, chỉ có Tô Thanh Anh mới rõ cảm giác hiện tại của mình, rốt cuộc khó chịu biết dường nào.
Nhìn thấy Hà Vân Phi mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoắc Minh Dương thì cô ta ghen tị đến phát điên, rõ ràng vị trí đó là một nới đặc biệt, nhưng bây giờ lại bị Hà Vân Phi cướp đi, nói cho cùng cô ta không cam tâm.
“Cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn đến thăm anh ấy thôi” Vẻ mặt Tô Thanh Anh vẫn giữ vẻ tiểu thư khuê các: “Dù sao anh ấy cũng là bố của đứa trẻ trong bụng tôi, dù tôi không kết hôn với anh ấy, nhưng dù sao đứa con trong bụng tôi cũng là của anh ấy”.
Tô Thanh Anh giả vờ vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình.
Thật ra cô ta không hề mang thai, lúc đầu cô ta nói như vậy là để lừa gạt nhà họ Hoắc mà thôi.
Vốn dĩ cô ta muốn dùng chiêu mang thai đứa cháu của nhà họ Hoắc để ép họ.
Lúc đó bà Hoắc đang bận kiểm tra nên Hoắc Minh Dương chưa kịp đụng chạm gì cô ta thì đã bị Hà Vân Phi phát hiện, sau đó, vì để giữ Hoắc Minh Dương lại, cô ta đành phải giả vờ mang thai.
Đợi đến sau khi cô ta và Hoắc Minh Dương kết hôn xong rồi, thì lại mang thai, cứ cho họ phát hiện ra lúc trước cô ta không hề mang thai thì có thể làm gì được cô ta nữa chứ? Tuy nhiên, cuối cùng Hoắc Minh Dương vẫn chọn Hà Vân Phi.
“Ồ, vậy sao? Nhưng cho dù cô có sinh đứa nhỏ ra, nhà họ Hoắc cũng không thừa nhận, nhu vậy thì có lẽ đứa nhỏ chỉ đành được đặt họ Tô thôi?” Dù sao Hà Vân Phi cũng đã từng học luật, vậy làm sao có thể bị dăm ba câu của Tô Thanh Anh đánh bại được chứ.
Hà Vân Phi nói, nắm lấy tay của Hoắc Minh Dương mà vọc chơi.
“Làm sao có thể! Dù sao bà Hoắc cũng không muốn cháu trai mình bị lưu lạc bên ngoài!” Tô Thanh Anh cũng có một chút thủ đoạn, cô ta cũng sẽ không bị dăm ba câu của Hà Vân Phi hạ gục như vậy được.
Hôm nay cô ta đến đây chính là khiến cho họ hiểu lầm, cho dù không gây được hiểu lầm, thì cũng khiến khoảng cách giữa hai người họ giãn ra.
Hà Vân Phi nghịch chiếc nhẫn trong tay của Hoắc Minh Dương, như thể cô không hề nghe thấy lời nói của Tô Thanh Anh.
“Anh nói xem, chúng ta nên đặt tên gì cho con đây?” Hà Vân Phi nhìn vào chiếc nhẫn và đặt bàn tay của cô vào bàn tay của Hoắc Minh Dương.
“Ừ…Nếu là con trai thì đặt là Hoắc Mục Nhân, nếu là một bé gái thì đặt là Hoắc Giai Giai” Hoắc Minh Dương vừa siết chặt tay Hà Vân Phi, vừa nghiêm mặt trả lời.
Từ lâu anh đã muốn nói chuyện về tên của đứa bé với Hà Vân Phi rồi, ngay cả Đại Bảo, anh cũng muốn đổi họ cậu bé sang họ Hoắc.
Tô Thanh Anh nhìn hai người đang thảo luận tên đứa trẻ trong bụng thì trong bụng cô ta tức giận như muốn xông vào Hà Vân Phi, nhưng vì có mặt Hoắc Minh Dương ở đây, nên cô ta không lên tiếng.
Nếu lúc đó mà Hà Vân Phi chết, thì người bây giờ ngồi bàn chuyện đặt tên cho con với Hoắc Minh Dương là cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, thì Tô Thanh Anh lại đổ hết lỗi lên người Hà Vân Phi.
“Tên hay thật đấy” Hà Vân Phi khen ngợi Hoắc Minh Dương, và giơ ngón tay cái lên về phía anh.
“Thế còn Đại Bảo thì sao? Có phải con được gọi là anh trai rồi không?” Đại Bảo vẫn bị họ bỏ lơ một bên, chạy đến trước mặt Hà Vân Phi, năm lấy tay Hà Vân Phi mà sốt sắng hỏi cô.
“Ừm, Đại Bảo được mẹ sinh ra đầu tiên nên đương nhiên là anh trai rồi!” Hà Vân Phi giơ tay ra nhéo nhéo mũi Đại Bảo.
“Đến lúc đó, Đại Bảo không được bắt nạt em đấy, biết không?” Hoắc Minh Dương vờ tỏ vẻ rất hung dữ.
“Đùa, nếu như đến lúc đó em ấy có làm sai chuyện gì thì bố cũng đừng nói gì em ấy” Đại Bảo tỏ ra vẻ một ông cụ non, học theo ngữ khí vừa rồi của Hoắc Minh Dương để nói với anh: “Con sẽ bảo vệ em ấy”.
Hà Vân Phi nhìn hai bố con họ mà không khỏi mỉm cười.
“Bộp!” AAm thanh của một đồ vật bị vỡ làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
Tô Thanh Anh thực sự không thể chịu đựng được nữa nên nhân lúc hai người họ đang nói chuyện thì đã “lỡ tay” làm rơi tách trà trước mặt.
Hà Vân Phi nhìn Tô Thanh Anh và đảo mắt nhìn cô ta.
Phương pháp thu hút người khác thế này thật quá vụng về.
“Xin lỗi nha, Minh Dương, chỉ là vừa nãy em cứ cảm thấy đứa nhỏ trong bụng đang đạp em vậy, nên không cẩn thận mới sơ ý làm rơi chiếc cốc.” Tô Thanh Anh cười giải thích với Hoắc Minh Dương, nhưng sau khi Hoắc Minh Dương liếc nhìn cô ta một cái rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tô Thanh Anh rất xấu hổ, ngay cả nụ cười của cô ta cũng rất gượng gạo.
Hà Vân Phi nghe Tô Thanh Anh nói vậy thì cũng say rồi, sao cô lại không cảm nhận được cơ chứt Rõ ràng là để thu hút sự chú ý của Hoắc Minh Dương mà.
“Vân Phi, khi nào thì cô đi mua đồ cho đứa nhỏ vậy? Hay là chúng ta cùng đi đi” Tô Thanh Anh thấy họ không thèm để ý đến cô ta, thì liền mở miệng hỏi Hà Vân Phi.
Mua đồ sao? Đi cùng nhau sao? Vậy thì vợ chính sẽ đưa tiểu tam đi mua đồ cho trẻ em sao, hơn nữa tiểu tam lại còn cùng vợ chính mang thai chưa được bao lâu.
Có ngu cô mới dẫn Tô Thanh Anh đi mua đồ cùng nhau.
Hơn nữa, cô vẫn không quên buổi gặp mặt tại phiên tòa với cô ta vào ngày mai.
Bây giờ chạy đến đây nói mấy lời này, cô ta có ý định gì đây.
Hoắc Minh Dương nghe Tô Thanh Anh nói như vậy, thì anh không khỏi nhíu mày.
“Tôi thấy thế này cô Tô ạ, cô vẫn nên gọi tôi là cô Hà thì được rồi” Cô thật sự không thể nhận được việc Tô Thanh Anh gọi cô là Vân Phi: “Hay là bà Hoắc cũng được” Cô không quên rằng Tô Thanh Anh cũng góp một phần dẫn đến cái chết của mẹ cô lúc trước.
Cánh cửa lớn mà có thể cho cô ta bước chân vào nhà họ Hoắc coi như cũng đã không phụ lòng cô ta rồi, mà bây giờ còn nói ra mấy lời này.
“Vậy cũng được, cô Hà” Tô Thanh Anh thấy xấu hổ.
Cô ta sẽ không gọi Hà Vân Phi là bà Hoắc, vị trí của bà Hoắc này, ngoại trừ cô ta ra, thì không ai xứng cả.
Vốn dĩ hôm nay cô ta đến tìm Hà Vân Phi, là muốn lôi kéo lại mối quan hệ với cô, nên đương nhiên không nhắc tới chuyện cũ là cách tốt nhất.
Thế nhưng…
Điều khiến cô ta không ngờ là hôm nay đến nhà họ Hoắc lại khiến cô ta bước vào ngõ cụt.
“Ừ, không biết cô Tô đây còn có việc gì không vậy?” Hà Vân Phi thấy Tô Thanh Anh vẫn muốn đợi ở đây nên cô lên tiếng hỏi cô ta.
Thực ra, Hà Vân Phi muốn Tô Thanh Anh nhanh chóng rời đi.
“Không…không còn nữa” Đương nhiên Tô Thanh Anh hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của cô, nhưng cô †a đã không đạt được mục đích hôm nay cô ta đến đây, thế sao cô ta có thể dễ dàng rời đi như vậy chứ? “Chuyện là, Ngày mai cô Hà có dự định gì không?” Một lúc lâu sau, Tô Thanh Anh hỏi Hà Vân Phi.
Nói cho cùng thì cô ta vẫn có chút chột dạ.
Vốn dĩ cô ta cũng có thể bỏ qua Hà Vân Phi, nhưng nhờ ai mà bây giờ cô mới trở thành vợ của Hoắc Minh Dương chứ. Nếu như không phải vì vấp phải danh tính này, và nhờ thủ đoạn của nhà họ Tô, thì vụ án của Hà Vân Phi sớm đã bị bỏ mặc rồi.
Vậy nên cần kết thúc lại phải ra tòa một lần nữa.
Quả nhiên, đuôi của hồ ly cũng đã lộ ral “Ngày mai sao? Cô Tô à, trí nhớ của cô thật tệ đấy, chẳng lẽ cô Tô đã quên ngày mai là ngày gì rồi sao?” Hà Vân Phi mỉm cười nhìn cô ta với vẻ giễu cợt.
Tô Thanh Anh nghiến răng gượng cười, bây giờ cũng đã nói đến đây rồi, thì cũng chỉ có thể giả vờ đến cùng.
“Tôi không biết” Tô Thanh Anh nghiến răng nói.
Ha ha.
Bây giờ hai từ này có thể diễn tả tâm trạng của Hà Vân Phi.
Cô ta thật sự sẽ giả vờ, nhưng cô muốn xem cô ta còn giả điên giả dại được bao lâu nữa.
“Ngày mai sẽ ra tòa, một việc lớn như vậy mà cô Tô quên được sao, nếu đến lúc đó cô không đến thì tôi có thể thắng kiện một cách dễ dàng rồi sao?” Hà Vân Phi giả vờ kinh ngạc, lấy tay che miệng lại.
Vì cô cũng biết giả vờ, thế thì sao lại không giả vờ thử chứ! Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi với vẻ mặt mê mẫn.
Tô Thanh Anh không bao giờ ngờ rằng cô ta bị Hà Vân Phi xói xỉa như vậy.
Nghĩ đến việc cô ta là vợ cũ của Hoắc Minh Dương, thì cô ta hận đến nổi muốn xé xác cô ra.
Sớm biết như vậy thì lúc đầu cô ta không nên nương tay rồi, nhưng bây giờ lại để cho cô ta một tại vạ như vậy.
“Cũng đúng, thật sự trí nhớ của tôi rất tệ, hy vọng cô Hà đừng để tâm, sau khi tôi mang thai thì trí nhớ cũng không còn tốt nữa.” Bây giờ Tô Thanh Anh thực sự đã thấu hiểu con người Hà Vân Phi.
Nếu sớm biết như vậy thì lúc sáng đã không đến rồi.
Hà Vân Phi thấy Tô Thanh Anh nói vậy, thì cười hahaha mấy tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.