Chương trước
Chương sau
Bà Hoắc nghe thấy mẹ Đinh nói con trai mình như vậy, thì tâm trạng không còn tốt chút nào, con trai nhà bà ta, nói thế nào, thì người có thể mắng cũng chỉ có bà ta.
“Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều trách nhà họ Hoắc chúng tôi sao?” Bà Hoắc cười chế nhạo một tiếng: “Sao bà không nói con gái bà đi, nếu không phải bản thân cô ta đi gọi cho Từ Thanh Lam xuất hiện, thì cô ta cũng không xảy thai đâu, rõ ràng là do bản thân không có bản lĩnh quản thúc chồng mình, bây giờ bà còn trút giận lên nhà họ Hoắc chúng tôi sao.”
Nếu không phải vì mảnh đất đó, thì con gái bà ta cũng không bước chân vào nổi cửa nhà họ Hoắc, bây giờ lại còn không biết xấu hổ mà nói cạnh nói khóe.
Vốn dĩ Đinh Thanh Uyển không phải là một cô con dâu đúng chuẩn mực như trong suy nghĩ của bà ta.
Không môn đăng hộ đối thì đã đành, nay lại còn không biết hiếu thuận nữa.
“Được rôi, im lặng hết cho tôi, ở đây là bệnh viện, cãi gì mà cãi.’ Bố Hoắc không thể chịu đựng được mà bắt đầu quở mắng.
Bây giờ mọi người đang ở trong phòng phẫu thuật, cái gì cũng không biết rõ, thì bắt đầu tranh cãi.
Thế này còn ra thể thống gì nữa.
Mẹ Đinh còn muốn nói điều gì đó nhưng bà ta phải đành im lặng không nói được gì cả, rôi nhào vào lòng bổ Đinh và bắt đầu khóc thút thít.
Bà Hoắc thầm rủa trong lòng: già mồm, sau này coi như không nói lời nào nữa.
Từ Thanh Lam nhìn Hoắc Minh Vũ, lúc này hai người họ đang đứng rất gần nhau, Từ Thanh Lam lại gân, cô ta có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Hoắc Minh Vũ.
Đó là một hương vị mờ nhạt nhưng hấp dẫn người khác.
“Minh Vũ, em thật sự không có đẩy Đinh Thanh Uyển, là tự cô ta cố tình làm vậy. Từ Thanh Lam cúi đầu xuống, không dám nhìn Hoắc Minh Vũ, chỉ đành cẩn thận dè dặt kéo kéo vạt áo của anh ta, rồi nói nhỏ.
Hoắc Minh Vũ liếc nhìn Từ Thanh Lam rồi hít một hơi thật sâu.
‘Anh tin em Thanh Lam, cho dù em nói gì thì anh cũng sẽ đứng về phía em, cho nên em đừng sợ.’ Hoắc Minh Vũ có thể thấy tâm trạng của Từ Thanh Lam không được tốt, thế lạ cẩn thận an ủi cô ta.
Hoắc Minh Vũ đã tin Từ Thanh Lam từ lúc anh ta nhìn thấy vụ việc rồi.
Kể từ sau khi Đinh Thanh Uyển thuê người hãm hại Từ Thanh Lam vào lân trước, thì anh ta đã hoàn toàn mất đi lòng tin vào Đinh Thanh Uyển rồi.
Một khi con người bị ép đến mức đường cùng, thì việc gì cũng có thể làm ra, và đương nhiên Đinh Thanh Uyển chính là loại người như vậy.
Nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói thế, thì cuối cùng Từ Thanh Lam Xu cũng đã được an ủi phần nào.
Vẻ mặt ủ rũ không còn nữa, và miệng cũng khế cong lên.
Hoắc Minh Vũ nhẹ nhàng ôm Từ Thanh Lam vào lòng, anh ta tỉnh mắt phát hiện trên tay Từ Thanh Lam có một dấu giày.
“Là ai làm vậy?” Anh ta bắt lấy tay cô ta, rồi hỏi với giọng u ám.
Từ Thanh Lam nhìn vào tay trái của mình, rồi cười mỉa mai: “Không sao đâu, là lúc sau khi các anh rời đi, thì em sơ ý bị ngã, rồi sau đó có người không cẩn thận giẫm lên thôi” Nói xong, cô ta nhẹ nhàng kéo tay mình ra, lúc cô ta định rút tay ra khỏi tay Hoắc Minh Vũ, thì bị càng bị anh ta nắm chặt hơn.
“Đi, anh dẫn đi thoa thuốc” Nói xong thì Hoắc Minh Vũ liền kéo Từ Thanh Lam đi, dẫn cô ta xuống xuống dưới xoa thuốc.
Thực ra, Hoắc Minh Vũ sớm đã cảm nhận được Từ Thanh Lam đang nói dối.
Làm sao một người lại có thể vô duyên vô cớ mà ngã xuống, lại còn bị người khác giãm lên một cách trùng hợp như vậy được chứt! Nếu đổi lại người khác nghe những lời này, thì họ cũng sẽ không tin.
Nhưng Hoắc Minh Vũ không nỡ vạch trần lời nói dối của Từ Thanh Lam.
Cô ta đã không muốn nói cho anh ta biết, có nghĩa là cô ta không muốn anh ta phải buồn lòng vì cô ta.
Thật là một cô gái ngốc nghếch.
Nghĩ đến đây, lực tay của Hoắc Minh Vũ đặt trên eo của Từ Thanh Lam không khỏi tăng lên rất nhiều.
Khi Hoắc Minh Vũ đưa Từ Thanh Lam đi, thì hầu hết mọi người đều nhìn thấy cả, chỉ là họ không biết phải nói gì mới tốt thôi.
Khi xuống tới tầng một, Hoắc Minh Vũ bước thẳng vào phòng thuốc và hỏi y tá đang phát thuốc.
“Tay cô ấy đang bị thương, ở đây có thuốc khử trùng không?” Nói xong, thì anh ta liếc nhìn Từ Thanh Lam một cái, rồi nói thêm một câu: “Tiện thể, lấy cho tôi hai túi chườm nước đá.” Khi cô y tá nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến tìm mình, thì khó tránh có chút ảo tưởng, nhưng khi nhìn thấy ở phía sau anh chàng đẹp trai còn có một người phụ nữ, thì lại thấy xấu hổ không biết mình đang ảo tưởng gì nữa.
Hoắc Minh Vũ đỡ Từ Thanh Lam ngồi xuống, chờ y tá đưa thuốc đến.
Ở đây là bệnh viện, và thứ quan trọng nhất mà bệnh viện không thể thiếu chính là những thứ này.
Không mất nhiều thời gian, cô y tá nhỏ đã đưa mấy thứ Hoắc Minh Vũ cần đến cho anh ta, lại còn chu đáo mang đến cho họ hai cốc nước ấm.
Hoắc Minh Vũ cầm lấy đồ của y tá, cầm lấy hai túi chườm nước đá rồi dùng băng gạc quấn lại một vòng, rồi đưa cho Từ Thanh Lam: “Em tự xoa lên mặt đi, để anh giúp em xử lý vết thương trên tay.” Từ Thanh Lam lấy túi chườm nước đá anh ta đưa cho, rồi chườm lên mặt phải, cảm giác nóng cay trên mặt liền biến mất, thay vào đó là một sự mát mẻ sảng khoái.
Mặt cô ta bây giờ sưng kinh khủng, ban đầu không sưng to như vậy, chắc là do để lâu quá mà không xử lý.
Hoắc Minh Vũ lấy tăm bông ra, mở chia thuốc khử trùng, sau đó cẩn thận bôi lên tay Từ Thanh Lam.
Ngay khi nước khử trùng chạm vào vết thương của Từ Thanh Lam, thì Từ Thanh Lam khẽ kêu lên một tiếng, trong tiềm thức cô ta co rút tay lại.
“Đau sao?” Hoắc Minh Vũ ngẩng đầu lên, thì thấy Từ Thanh Lam gật gật đầu, rồi tiếp tục bôi thuốc khử trùng lên †ay cô ta.
Có điều so với lần trước thì đã nhẹ hơn một chút, nhưng dường như Hoắc Minh Vũ sợ làm Từ Thanh Lam đau vậy, đôi lúc còn ư ư vài tiếng.
Từ Thanh Lam nhìn lên đỉnh đầu của Hoắc Minh Vũ, thì trên đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì có một anh chàng đẹp trai như Hoắc Minh Vũ ở đây, nên cô y tá kia cũng không thèm làm việc, mà lén lút nhìn hai người Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam.
Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ đối xử với Từ Thanh Lam như vậy, thì cô y tá kia chỉ cảm thấy, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng thì cô ấy đã ăn phải cơm chó.
Lễ tình nhân sắp đến rồi mà còn muốn hành hạ FA như vậy.
Dường như vài phút này trôi qua rất lâu, đối với Từ Thanh Lam mà nói, dường như đã một thế kỷ trôi qua, cho đến khi Hoắc Minh Vũ giúp cô thoa thuốc xong, thì Hoắc Minh Vũ lại phát hiện Hoắc Thiên Kình vẫn còn đang xoa xoa má phải.
Thở dài một tiếng, Hoắc Minh Vũ với lấy chiếc túi chườm nước đá của Từ Thanh Lam và cẩn thận đặt lên má trái đang phồng lên của cô ta.
“Không có anh, thì em có thể xử lý sao đây!” Hoắc Minh Vũ nói với giọng điệu rất bất lực, nhưng trong giọng điệu bất lực ấy lại ẩn chứa sự cưng chiều.
Khi Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh Lam trở lại lầu trên thì Đinh Thanh Uyển đã ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Minh Vũ, cậu mau đi thăm Đinh Thanh Uyển đi, con bé vừa tỉnh lại thì đã tranh cãi muốn gặp cậu rồi đấy” Mẹ Đinh vội vàng chạy tới, hoàn toàn quên mất rằng cách đây không lâu bà ta đã xảy ra mâu thuẫn với Hoắc Minh Vũ.
Hoắc Minh Vũ cau mày, rồi kéo Từ Thanh Lam cùng đi vào.
Lúc đó, Từ Thanh Lam luôn muốn rút tay mình khỏi tay của Hoắc Minh Vũ nhưng cô ta không thể rút ra được vì anh ta nắm quá chặt.
“Minh Vũ đâu rồi? Anh ấy đi đâu rồi?” Hoắc Minh Vũ và những người khác vừa bước đến cửa thì đã nghe thấy Đinh Thanh Uyển la hét như tan nát cối lòng.
Từ Thanh Lam có chút lo lắng, sợ rằng Đinh Thanh Uyển bị kích động khi thấy cô ta đi vào với Hoắc Minh Vũ, nhưng Từ Thanh Lam chưa kịp nói ra thì người đã ở bên trong rồi.
“Minh Vũ, anh đến rồi sao, anh có biết…” Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ từ cửa bước vào, Đinh Thanh Uyển vừa muốn nói tiếp gì đó, nhưng vừa khi nhìn thấy Từ Thanh Lam và Hoắc Minh Vũ nắm †ay nhau bước vào thì cô ta lại không còn bình tĩnh nữa.
“Tại sao anh vẫn ở bên người phụ nữ này chứ, anh có biết bởi vì cô ta mà con của chúng ta không còn nữa không.
Đinh Thanh Uyển kích động nói, nhưng rồi sau đó cô ta lại bắt đầu từ từ bật khóc, trông rất thương tâm.
Tại sao vậy? Cô ta làm như vậy là để khiến cho Hoắc Minh Vũ ghét Từ Thanh Lam, cô †a thậm chí còn không cần đến đứa con này.
À, không phải, đứa nhỏ này vốn dĩ không phải con của Hoắc Minh Vũ, chỉ có điều là vì muốn được ở lại nhà họ Hoắc mà cô ta không ngại quan hệ với người khác, mới dẫn đến có đứa nhỏ này.
Không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, Hoắc Minh Vũ vẫn thích Từ Thanh Lam và tin tưởng cô ta đến vậy.
Hoắc Minh Vũ cau mày, không thèm nhìn Đinh Thanh Uyển, rồi ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm lên chiếc bụng phẳng lì của cô ta.
Vốn dĩ bụng của Đinh Thanh Uyển hơi lồi một xíu, nhưng bây giờ đã phẳng lì như vậy, e rằng những gì cô nói là sự thật.
“Hoắc Minh Vũ, chẳng lẽ anh không nói chút gì sao? Đứa trẻ đó là con của chúng ta đấy” Đinh Thanh Uyển nói vậy, nhưng khi cô ta nói về đứa trẻ, bởi vì lương tâm có chút cắn rứt nên giọng cô ta hơi trầm xuống.
“Mất rồi thì cho mất đi” Hoắc Minh Vũ nhàn nhạt nói, nghe giọng điệu không biết buồn vui thế nào.
Như vậy cũng đúng lúc, sau này cô †a cũng bớt viện lý do lại, khi anh ta và cô ta ký giấy thỏa thuận ly hôn thì cô ta cũng sẽ không viện cớ này cớ nọ được nhiều.
Mất rồi thì cho mất đi.
Khi Hà Vân Phi nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói câu này, thì không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Hoắc Minh Vũ đang nắm tay Từ Thanh Lam mà đứng bên giường của Đinh Thanh Uyển.
Xem ra đã mấy năm trôi qua, Hoắc Minh Vũ đã yêu Từ Thanh Lam nhiều đến như vậy! Thậm chí còn sâu đậm hơn một chút so với năm ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Có lẽ Hoắc Minh Vũ cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt long lanh của Hà Vân Phi đang nhìn anh ta.
Chính là vợ của anh ta, lại còn đi gặp người đàn ông khác.
Cho dù người đàn ông đó có là em trai của anh ta, thì điều đó cũng không thể được anh ta cho phép.
“Không có gì.” Hà Vân Phi nhàn nhạt đáp lại rồi tiếp tục xem hồ sơ, như thể mọi chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì tới cô vậy.
“Hoắc Minh Vũ, dù cậu có không thích Thanh Uyển hay thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại con bé vẫn là vợ của cậu” Bố Đinh thật sự không thể chịu đựng nhìn con gái mình như thế này nữa.
Viên ngọc trong lòng bàn tay ông ta khi đến tay Hoắc Minh Vũ thì đã thành ra thế này, bây giờ ông ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.
“Đúng vậy, bây giờ cậu đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi, và thề rằng sau này sẽ không có bất kỳ liên hệ nào nữa” Mẹ Đinh cũng đỡ lời bố Đinh, hai người cùng nhau kẻ tung người hứng.
Từ Thanh Lam nghe thấy họ nói vậy thì cũng cảm thấy được gì đó, dù sao cô ta vui vẻ cũng tốt rồi, không thể quản người khác được.
Nhưng nếu Hoắc Minh Vũ muốn đuổi cô ta đi thì cô ta cũng không một lời oán trách, nhưng nếu là người khác, thì cô ta sẽ không khách khí nữa.
“Nếu như không phải vì mảnh đất đó, thì con gái dì có thể gả vào nhà họ Hoắc của tôi không?” Hoắc Minh Vũ lạnh lùng nói: “Bây giờ đã có đất trong tay, cho dù tôi đòi ly hôn với Đinh Thanh Uyển, mấy người ngĩ có thể cản được tôi sao?” Nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói vậy, thì lòng bố mẹ Đinh càng run lên.
“Anh có phải đàn ông không vậy, con của mình cũng không còn nữa, lại còn đi giúp kẻ giết người này” Nghe thấy hai từ ly hôn, thì Đinh Thanh Uyển như trở nên điên cuồng.
Nghe thấy ba chữ kẻ sát nhân, thì cả người Từ Thanh Lam cứng đờ ra.
“Đúng vậy, ông thông gia, bà thông gia, hia người cũng phải nói gì đó chứ!” Mẹ Đinh biết mình không thể nói lại Hoắc Minh Vũ, vì vậy liền lôi bà Hoắc và ông Hoắc ra mặt.
Bây giờ người ủng hộ duy nhất của họ là hai người họ, nếu như cả hai người họ đều bênh vực cho Hoắc Minh Vũ, thì về cơ bản Đinh Thanh Uyển không còn gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.