Chương trước
Chương sau
Tâm trạng Hoắc Minh Dương thật không tốt, nhìn Hà Vân Phi quay về thế này, vừa mới đứng dậy định đuổi theo thì bị bà Charles gọi lại.
“Ngồi xuống uống một tách trà với tôi đi.” Bà là người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ ràng, hiểu được hiện tại Hà Vân Phi đang nghĩ gì, lo lắng cô nhất thời không chịu nổi, cũng cho Hà Vân Phi thời gian để bình tĩnh lại một chút.
“Ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Hoắc Minh Dương gấp muốn chết, nhưng gấp gáp không phải là biện pháp.
Hiện tại anh cũng đang rối bời, Tô Thanh Anh đến như vậy đã phá rối tất cả kế hoạch của anh.
“Tại sao lại mang bạn gái cũ đến?” Bà thật sự không thể tin được có người đàn ông lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, khiến cho ba người đều khó xử.
“Tôi cũng không còn cách nào, không biết tại sao cô ấy lại đến.” Anh vò đầu bứt tóc, tâm trạng rất không tốt, bây giờ kết quả không theo dự định, anh cũng không biết tại sao hành tung bí mật của mình lại bị cô phát hiện.
Bà Charles uống một ngụm trà, sau đó đăm chiêu nhìn Hoắc Minh Dương, trong lòng bà ít nhiều cũng hiểu, người đàn ông này bất quá cũng chỉ là một đứa nhóc còn non nớt, không biết nên đối mặt với Hà Vân Phi như thế nào, cũng không biết phải đối mặt với phần tình cảm này ra sao, có chút xót xa, hai người yêu nhau như vậy lại hành hạ nhau, còn có người không ngừng ngăn cản.
“Tóm lại khi lựa chọn, cô ta ngàn dặm xa xôi chạy đến, cậu còn đi đón tiếp cô ta, đổi thành tôi là vị tiểu thư kia thì cũng sẽ do dự có nên ở bên một người đàn ông có nợ nhân tình như vậy hay không” Bà nói chính là suy nghĩ trong lòng Hà Vân Phi, đều là phụ nữ nên chuyện này trong lòng đều hiểu rõ.
Ai là người tiếp cận không có ý tốt, bà chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được.
“Đến tuổi của tôi đều có thể nhìn thấu mọi chuyện, nếu muốn thì sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng đây đều là chuyện sau khi chồng của tôi ra đi” Chuyện vợ chồng bà hối tiếc nhất chính là cuối cùng ngay cả đứa con cũng không có, ba chỉ có thể khổ sở một mình.
“Tôi hiểu hết, nhưng mà làm sao có thể bỏ mặc Tô Thanh Anh, trơ mắt nhìn cô ấy gặp chuyện không may.” Anh cảm thấy có lỗi với Tô Thanh Anh, không muốn cô vì mình mà hủy hoại tay cô, hủy hoại cả cuộc đời cô, không thể hủy đi hy vọng sống sót của cô.
“Vậy cậu liền cùng Tô Thanh Anh ở bên nhau đi.” Lựa chọn đơn giản nhất, so với Tô Thanh Anh, Hà Vân Phi khi rời khỏi Hoắc Minh Dương cũng có thể sống một đời, bà đã nhìn thấu tâm tư của Hoắc Minh Dương, nói ra lời khiến anh không thể chống đỡ được.
Biết chính mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, cũng không biết nên thay đổi thế nào.
“Không thể nào, tôi thích Hà Vân Phi, sẽ không rời khỏi cô ấy:’ Thật vất vả mới có thể cùng Hà Vân Phi đi đến hiện tại, không thể chia tay như thế này.
Lựa chọn của anh làm cho hai người phụ nữ đều khó xử, thật ra như vậy rất cặn bã.
“Chung quy vẫn có sự lựa chọn, nếu như thế nào Tô Thanh Anh cũng không hết hy vọng, vậy cậu nên nhẫn tâm một chút, sống chết của cô ta cậu đừng quan tâm” Khi nói ra những lời này bà đã mỉm cười, sinh mạng của một người làm sao lại vô giá trị như vậy, bà không tin rằng Tô Thanh Anh sẽ vì tổn thương anh mà không cần mạng sống của chính mình, chỉ có người nhà họ Hoắc để ý mới có thể để cô ta làm càn như vậy.
Thanh Anh ở trong phòng rất buồn chán, cô ta muốn đi ra ngoài nhưng không muốn Hoắc Minh Dương chú ý đến sự tồn tại của cô ta rồi đuổi cô ta trở về.
Điều này gây ra một tình huống khó xử?” Người hầu nhìn thấy cô ta vén chăn liền vội vàng tiến lên hỏi.
Tiểu thư này bị thương ở chân, các cô phải chăm sóc thật tốt, không thể xảy ra sai lầm gì được.
“Tôi không sao, mọi người đi nghỉ ngơi đi” Cô xua tay, có chút phiền chán những người này, không biết bọn họ ở trong này làm gì, thật chướng mắt.
“Không được, chúng tôi phải canh chừng ở trong này.” Tất cả đều là dặn dò của bà Charles, các cô tuyệt đối sẽ không rời đi, người hầu ở đây không gặp trở ngại gì khi giao tiếp bằng tiếng Anh với cô ta.
“Tôi có thể đi ra ngoài không?” “Chân của cô còn chưa khỏe, có gì cần thì dặn dò chúng tôi” Người hầu tiến lên nói với cô, không để cô đi quấy rầy vợ chồng Hoắc Minh Dương.
Lúc này cô ta mới nhớ đến cái chân bị thương của mình, đành chấp nhận nằm trên giường giả bệnh.
Tiếp đón Tô Thanh Anh lâu như vậy, nếu không phải bà Charles nhắc nhở thì đã quên gọi điện về nhà.
Hoắc Minh Dương gọi một cuộc điện thoại cho bà Hoắc, nói với bọn họ Tô Thanh Anh ở trong này, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với bà Charles.
Cũng không dám đi làm phiền Hà Vân Phi.
“Thật sự cậu đã có sự lựa chọn rồi, hoặc là Vân Phi tiểu thư, hoặc là thanh mai trúc mã của cậu, trong lòng cậu đã lựa chọn rồi không phải sao?” Một người đàn ông thương hại hai người phụ nữ, bình thường đều sẽ lựa chọn người yếu ớt hơn, “Nếu như cậu rời đi đối với Tô tiểu thư mà nói là mất đi tất cả, vậy cậu ở lại bên cạnh Tô tiểu thư đi” Hoắc Minh Dương nhắm mắt lại , nghe lời nói của bà Charles, người hầu đem chăn mỏng đến đắp cho hai người.
Nhắm mắt lại lập tức hiện lên khuôn mặt của Diệp Tĩnh Gia ở trước mắt, “Tôi thích nhất vẫn là vợ trước của tôi, nhưng vợ trước của tôi đã qua đời rồi, Hà Vân Phi hay Tô Thanh Anh cũng không thể tốt bằng vợ trước của tôi, nhưng tôi đã bỏ lỡ, đã bỏ lỡ một lần, tôi không muốn bỏ lỡ thêm lần thứ hai” Bất kể là vì nguyên nhân gì, anh đều kiên trì với lựa chọn của mình, rất nhiều thời điểm, một quyết định của anh chính là cả đời.
Nếu không phải nhất thời giận dõi, anh cũng sẽ không mất đi Diệp Tĩnh Gia, mất đi Diệp Tĩnh Gia so với cái chết còn khó chịu hơn.
Khổ sở như vậy đều đã qua rồi, hiện tại anh đã không cảm thấy khó chịu nữa.
“Tôi không biết bà nói cái gì, cũng không nghĩ đến điều gì, có một số việc đã không thể nói rõ được nữa.” Hoắc Minh Dương cảm thấy rất mệt mỏi, không nói ra được khó chịu trong lòng, trước kia còn có thể chung sống tốt đẹp với Tô Thanh Anh, bây giờ dường như hai người bọn họ đều phải đối mặt với điều gì đó.
“Tôi không nói gì cả, đầu phụ thuộc vào sự hạnh phúc của cậu.” Bà Charles thấy mục đích đã đạt được, cũng không nói thêm gì nữa, bà cất chùm chìa khóa trên bàn, trước đó bà đã nắm chắc rồi, bây giờ một chút nắm chắc cũng không có.
“Cám ơn bà, bây giờ tôi không biết nên làm gì nữa” Anh không biết bản thân nên làm gì bây giờ, tâm trạng rất không tốt, có chút áp lực.
“Cậu tạm thời đừng đi tìm cô ấy, để cho cô ấy bình tĩnh một chút, rồi đối mặt với chuyện của hai người.” Bà Charles bắt đầu nghĩ cách giúp đỡ anh, hiện tại không chừng trong lòng Hà Vân Phi cũng rất loạn, bọn họ đều cần thời gian, “Tôi kêu người sắp xếp phòng cho cậu.” Hà Vân Phi ép mình ngủ, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, đợi thật lâu Hoắc Minh Dương cũng không trở về, không biết có phải đến bên cạnh Tô Thanh Anh hay không.
Ngày mai phải đến tòa án nên cô uống hai viên thuốc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh Dương đến gọi Hà Vân Phi rời giường, nhìn đến thuốc ngủ đầu giường, sợ tới mức võ vỗ cô, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân.
“Làm sao vậy?” Động tác của Hoắc Minh Dương quá lớn, ồn ào đến người xung quanh, đều chạy nhanh lại đây hỗ trợ.
Hà Vân Phi chậm rãi từ từ mở to mắt, “Có chuyện gì vậy, tại sao mọi người lại ở đây?” “Làm anh sợ muốn chết, em rốt cuộc làm gì vậy.” Hoắc Minh Dương hung hăng lắc lắc Hà Vân Phi, anh kinh hồn táng đảng lâu như vậy, cô không sao chính anh cũng thở dài nhẹ nhõm, sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn, “Em đừng làm anh sợ, anh thật sự chịu không nổi” Anh vuốt đầu Hà Vân Phi, đau lòng vì cô đã làm hại thân thể chính mình.
“Em là muốn học Tô Thanh Anh hù chết anh sao? Em không thích cô ấy, anh sẽ đưa cô ấy trở về, em ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may” Cổ họng cô có chút khô rát, nói không nên lời, cố gắng mấy lần mới nói ra được, “Em không sao, tối hôm qua không ngủ được nên đã uống thuốc, không thể làm trễ nãi chuyện hôm nay” Ăn ngay nói thật chỉ có thế mới tốt.
Vội vàng đứng dậy, cô có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, phiên tòa hôm nay không thể trì hoãn được.
Hoắc Minh Dương hoảng hốt chưa thể bình tĩnh được, tịch thu thuốc ngủ của Hà Vân Phi, bà Charles ở một bên lẳng lặng đứng nhìn, biểu tình rất vui vẻ.
Bà rất hài lòng đối với biểu hiện lúc này của Hoắc Minh Dương. “Rất tốt, kịch liệt, thật hâm mộ hai người ân ái như vậy.” Thái độ của bà Charles làm Hà Vân Phi đỏ mặt, không biết giải thích thế nào về quan hệ của cô cùng Hoắc Minh Dương.
Hoắc Minh Dương biết Hà Vân Phi ngượng ngùng, mở miệng nói với bà Charles, không muốn làm cho Hà Vân Phi có chút không hài lòng. “Đừng gây rối cho chúng tôi đã thật sự cảm ơn ngài.” Bà gật đầu
đồng ý, cũng không hề đề cập đến chuyện của hai người bọn họ, “Tô Thanh Anh đâu, hôm nay còn phải làm phiền bà cho người chăm sóc.
Nhìn thấy sự chăm sóc của Hà Vân Phi đối với Tô Thanh Anh, bà Charles có chút không hiểu. “Con đây là lấy đức thu lòng người sao? Cảm hóa cô ta?” Bà có dấu chấm hỏi, không biết tại sao Cố Vân Phi lại hào phóng như vậy.
“Còn có chuyện cần nói với cô ta khi trở về, nhất định không thể xảy ra chuyện gì, cô ta phải trả giá thật lớn đối với những chuyện đã làm trước kia.” Thời gian eo hẹp, thời kỳ tố tụng sẽ sớm trôi qua, cô không thể truy cứu trách nhiệm của Tô Thanh Anh.
Cho nên trước đó Tô Thanh Anh phải thật tốt.
Việc cô đã quyết định, bản thân cô đã có ý tưởng rồi, toàn bộ đều là việc sau khi trở về, “Trong khoảng thời gian chúng tôi vẫn hưởng tuần trăng mật, sau đó chuẩn bị kết hôn” Anh nóng lòng muốn kết hôn với Hà Vân Phi, hiện tại tô Thanh Anh sống ở đây, anh phải tìm cách đưa Tô Thanh Anh đi.
Trước kia không biết là có chuyện gì, hiện tại đã bắt đầu lo lắng.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương không phải không quan tâm Tô Thanh Anh, trong lòng cô đã hạ quyết tâm.
“Em kết hôn với anh, vậy Tô Thanh Anh sẽ thế nào? Cô ta không có việc gì lại làm bộ dạng nửa sống nửa chết, anh nghĩ làm sao em dám gả cho anh?” Hà Vân Phi một giây cũng không do dự liền cự tuyệt, làm tổn thương trái tim của Hoắc Minh Dương, anh kiên trì một chút, ” Em nghe anh nói, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích.” “Không cần nói nhiều như vậy, trước kia em không biết gì hết, nhưng là hiện tại cái gì em cũng hiểu, anh không cần nói nhiều như vậy, trong lòng em đều biết rõ ràng.” Hoắc Minh Dương nhíu mày, hơi hơi tức giận, vẫn là kiên nhẫn an ủi Hà Vân Phi, như thế nào cũng muốn làm xong mọi việc.
Hai người đều đặt công việc lên trên hết, bận rộn với công việc, không có tâm trạng để tính chuyện khác.
Mặc kệ thế nào, cho dù là Hoắc Minh Dương hay Hà Vân Phi, bà Charles cũng không nghĩ ra cách nào tốt.
Vốn là một vụ án đã nắm chắc, chủ yếu là xem cô có bằng lòng mang lại chính nghĩa vì bà Charles hay không, vài người cầm giấy ủy quyền tạm thời do bà Charles chuẩn bị cùng nhau đi vào tòa án, lại nói, cô được xem là luật sư có hiểu biết rộng nhất.
Luật pháp của rất nhiều quốc gia đều biết.
Cố gắng nhiều năm của cô cũng coi như thấy được kết quả, có thể đi từ một luật sư nhỏ cho đến ngày hôm nay.
Cô nhìn thấy hồi bào và biết ơn bản thân vì đã làm việc chăm chỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.