“Cám ơn điện thoại của chú, chúng tôi cực kì biết ơn vì chú đã sẵn sàng giúp đỡ, đến khi lên tòa chúng tôi sẽ phải nhờ chú làm chứng và tòa án sẽ bảo vệ an toàn cho chú” Cô nói xong bèn lấy một xấp tiên ra. Tiền là thứ biến mọi thứ dễ dàng hơn, người đó run rẩy nhận xấp tiền rồi lại đẩy vậy: “Không không không, đây là chuyện tôi phải làm, chuyện năm đó đúng là lỗi của tôi” Ông ta sẵn sàng chịu sự truy cứu của pháp luật và sẵn sàng bị người đời phị báng. “Cầm đi, người bạn già của chú đi đứng không tốt, chú không cân cũng phải nghĩ lại cho người ấy chứ” Mềm lòng, cuối cùng cô vẫn quyết định để tiên lại, dù chỉ có thể giúp ông ấy một phần, mọi người đều là những kẻ đáng thương trong chuyện này. Ông ta cầm tiền với hai hàng nước mắt, quỳ xuống khiến Hà Vân Phi sợ nhảy dựng. “Chú làm gì thế này?” Cô vội vàng bảo ông ta đứng dậy, ít nhiều gì ông cũng đâu đó năm mươi tuổi rồi, quỳ xuống với một thanh niên trẻ như cô có ra thể thống gì: “Có chuyện gì chú cứ đứng lên rồi hãng nói” “Tôi… Tôi câm tiên cô rồi sẽ không sống yên được, cô giữ lại đi, tôi nhất định sẽ ra tòa làm chứng cho cô. Có lẽ là ngộ ra hay là nguyên nhân gì đó khác nhưng hành động của ông ta khiến Hà Vân Phi hơi bất ngờ, hoàn toàn không ngờ ông ta sẽ nói ra những lời như vậy: “Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết nên nói cái gì bây giờ nhưng đây là tiên tôi gửi lại cho sự thành thật của chú, mong là chú không hiểu lầm cái gì” Hà Vân Phi nói xong bèn bảo Lữ Hoàng Trung rời đi. Không muốn khiến ông ấy khó xử, thật ra khi tới đây cô đã không thích người bên trong đó nhưng bây giờ thì hết rồi, nhìn ông ta là có thể biết tại sao ngày đó họ lại sai lâm như thế. Căn nhà trông có vẻ lộng lẫy này thiếu thốn đến mức đáng thương, đồ vật bên trong cũ nát, dường như nó đã nằm đó rất lâu. Giày của ông ta cũng không hợp với căn nhà này tí nào, trước đó Lữ Hoàng Trung có nói là do vợ ông ta kiên quyết không chịu chuyển nhà bán nó đi, ra ngoài thuê nhà ở cũng tốn tiên, mấy căn nhà ở nông thôn thế này không đáng bao nhiêu nên giữ lại. Ban đầu cô đã nghĩ mọi thứ cực kì tăm tối, vì tiên làm ra những chuyện như thế. Nhưng bây giờ ông ta lại quá đáng thương, cô hoàn toàn không thể nói được một lời nào tổn thương ông ấy. “Chú không cần phải băn khoăn nhiều thế, đây là số tiên cảm ơn sự thành thật thẳng thắn của chú, chú đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, giữa người với người cần có sự giúp đỡ lẫn nhau nhưng chú vẫn phải đối mặt với những chuyện mình đã từng làm. Tới lúc đó chú sẽ bị thẩm vấn cùng với cô ta trên tòa, chú hãy nhìn thẳng vào lương tâm của mình cùng với những lỗi lâm đó” Lữ Hoàng Trung nói chuyện với ông ta xong bèn câm điện thoại dẫn Hà Vân Phi rời đi. “Luật sư Phi giỏi thật, không ngờ em lại dễ dàng thuyết phục ông ta như thế” Anh ta vừa lái xe vừa khen ngợi cô. Thế nhưng không biết cô đang suy nghĩ gì. “Làm luật sư lâu rồi nên vừa thấy người đó lập tức biết vấn đề nằm ở đâu, đương nhiên đa số đều là đoán, em cảm thấy vấn đề tâm lý của mỗi người đều có nét tương đồng. Đó cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là hơi bất ngờ, trước đó nghe Lữ Hoàng Trung nói cô còn chưa tin, ông ta hoàn toàn có thể lấy chuyện này để đòi Tô Thanh Anh càng nhiều tiền hơn nữa. Thế nhưng ông ta không hề làm thế mà lại giao bằng chứng cho cô, nó đến tay quá dễ dàng khiến cô cảm thấy không thực tế. “Em đang nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung nhận ra cô đang băn khoăn. “Em đang nghĩ tại sao ông ấy nghèo như thế lại không bán căn nhà đi” Dù căn nhà đó không đáng giá thì cũng phải cầm được một cọc tiền, đổi sang căn nào khác lại chả được. Lữ Hoàng Trung nở nụ cười, cứ tưởng rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì nghiêm trọng lắm: “Nghe nói vợ ông ấy không muốn ông ta bán nhà ở, có cái cửa hàng đằng trước cũng tiện để ông ta dưỡng già và để lại cho con cháu” Tính ra thì ông ta sống cũng không dễ dàng, làm những chuyện đó xong đã hối hận rất lâu, nhưng mà hối hận có ích lợi gì đâu. Cuối cùng vẫn cầm tiền đi mất, tuy rằng ông ấy không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tiền dễ dàng đến tay đều là những thứ không sạch sẽ. Lựa chọn của ông ta trước đó đã quyết định nửa đời sau. “Đúng đó, em không phải là đấng cứu thế, em không thể qua tâm được quá nhiều mảnh đời nghèo khổ ngoài kia nên tốt nhất là thôi không suy nghĩ nữa” Hà Vân Phi thở dài một hơi, dù thế nào thì hai bản ghi âm cũng là bằng chứng xác thực cực kì đáng tin cậy. Bây giờ bọn họ có thể đâm đơn kiện. Thế thì phải cầu cho Tô Thanh Anh tỉnh lại sớm một chút. “Tam thời đừng đánh rắn động cỏ, bây giờ Tô Thanh Anh đang là bệnh nhân, nói không chừng biết tin em chuẩn bị kiện cô ta lại không xuất viện ~a” nữa. Cô suy nghĩ cực kì cẩn thận, cô bây giờ không còn là Diệp Tĩnh Gia không hay không biết bất kì chuyện gì, chỉ là một con cừu nhỏ mặc sói xám ăn thịt nữa. Bây giờ cô chính là con sói xám có thể ăn thịt người bất kì lúc nào, cô sẽ chống mắt lên coi Tô Thanh Anh sẽ tiếp chiêu thế nào. “Anh không biết nên nói gì với em nữa, sao em lại suy nghĩ xâu xa thế nhỉ? Trông em thế này chắc sau này anh không dám làm gì chọc em giận nữa quá.” Lữ Hoàng Trung nói giỡn, chuyện này được giải quyết xong thì Hà Vân Phi có thể về nước rồi, không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy, cũng không cần phải lo nghĩ được mất. Đó chính là một chuyện vui. “Em nghĩ mình không thể thực hiện được những chuyện mình đã nói trước đó nữa, nếu có thể thì anh hãy nghĩ giúp em xem em phải làm thế nào, hoặc là giải quyết tin tức ngoài kia thế nào” Quan hệ tam giác của cô và Hoắc Minh Dương đã thu hút sự chú ý của mọi người, đi tới đâu cũng có người quay sang liếc nhìn cô một cái. Cảm giác đó cực kì khó chịu, lại chẳng biết phải nói với ai. “Em đừng lo nghĩ nhiều thế, cây ngay thì không sợ chết đứng, sẽ có người trả lại sự trong sạch cho em thôi” Nhắc tới chuyện này thì chân mày Lữ Hoàng Trung lại nhíu chặt, chắc chăn đó không phải là một tin tức tốt lành gì, bây giờ chuyện của Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đã trở thành nội dung bàn tán của tất cả mọi người, chỉ là không biết cô nắm được bao nhiêu thông tin. “Ngày hôm qua trên báo nói em và Hoắc Minh Dương đi gặp người lớn nhà cậu ta phải không?” Dù thế nào thì anh ta vẫn lo lắng Hà Vân Phi sẽ học những thói hư tật xấu từ Hoắc Minh Dương, hoặc là theo Hoắc Minh Dương đi mất. Chỉ là trở về xem thử nhưng lại tận mắt nhìn cô và Hoắc Minh Dương quay về với nhau. “Em cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, em cũng hết cách rồi” Cô phải nhanh chóng kiện Tô Thanh Anh rồi tranh thủ cơ hội này trực tiếp chạy lấy người, điều đó có thể khiến Tô Thanh Anh nếm thử cảm giác bị vứt bỏ rồi lại đâm cho cô ta thêm một dao. Nhưng mà trước mắt có vẻ kế hoạch này đã thất bại, cô liên tục sai lầm từ quyết định này đến quyết định khác. “Em cũng không biết, rõ ràng em đã kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cái gì cũng không lấy được, đau đớn thật” Dường như mọi thứ đã thành công dã tràng, rõ ràng cô đã không thể hoàn thành tốt những mục tiêu đã đặt ra: “Lần này em đã đẩy cả bản thân mình vào trong đó, cũng may nó vẫn không lên tin tức ở nước ngoài” Nếu không công việc này sẽ đi †ong mất. “Được, anh sẽ giúp em tìm xem trong đám bạn anh có quen biết ai trong tòa soạn báo không, thế nhưng em đừng hi vọng quá nhiều” Nếu chuyện này không có Tô Thanh Anh thao túng phía sau thì đã không thành ra thế này. “Em biết chắc chắn là có liên quan đến cô ta, nếu không có ai rảnh đâu mà ngày nào cũng đăng tin về Hoắc Minh Dương? Họ không sợ Hoắc Minh Dương tìm tới tận cửa chắc?” Chuyện rõ rành rành ra đó những cô lại không có cách nào để giải quyết, cô ta tranh thủ sự đồng tình của dư luận, sau đó sẽ dùng họ để giải oan cho mình, biến mình thành một cô gái đáng thương cần sự giúp đỡ nhưng người độc ác nhất chính là cô ta. “Anh cảm thấy Minh Dương sẽ giải quyết được chuyện này” Với sự hiểu biết của anh ta với Hoắc Minh Dương thì lẽ ra hôm nay sẽ không xuất hiện những tin bài thế này nhưng không hiểu tại sao nó vẫn bị cuốn theo chiều gió, chỉ là Hoắc Minh Dương có rất nhiều mối quan hệ xã hội nên sớm muộn gì chuyện này cũng được giải quyết. Về đến nhà, tôi dần lấy lại bình tĩnh, tôi có bằng chứng nhưng vẫn chưa có thời cơ tốt để kiện cô ta. Dường như cô ta luôn nghĩ cách để trốn tránh một chuyện nào đó, cô ta có thể dùng cách tiêu cực nhất là tự sát để Hoắc Minh Dương phải nhớ mình cả đời? “Em còn tính quay về nhà họ Hoắc không?” Lữ Hoàng Trung đau lòng khi thấy Hà Vân Phi bây giờ, cô trở lại nhà họ Hoắc thì chắc chắn bà Hoắc sẽ không tỏ thái độ hòa nhã gì với cô. “Đã xảy ra chuyện thế này rồi thì làm sao em ở nơi đó được nữa” Cô thở dài, dù thế nào cũng không thể tiếp tục dây dưa ở đó được nữa: “Em phải đi đón Đại Bảo về nhà” Vì sự an toàn của đứa nhỏ, cô nhất quyết không thể để nhà họ Hoắc đưa thằng bé đi: “Em có thể gửi đứa nhỏ cho anh vài ngày được không?” Diệp Thiến Nhi không có ở đây nên cô không thể giao lại cho Diệp Thiến Nhi được. “Được, em cứ yên tâm, tất cả đã có anh” Nói không cảm động là giả, Lữ Hoàng Trung không phải là một người đàn ông bình thường vì anh ta có thể khiến người khác cảm thấy cực kì yên †âm, nhưng giữa cô và người đàn ông này luôn có một khe rãnh không cách nào vượt qua được nên dứt khoát không nghĩ nữa. “Em đã biết mình phải làm gì rồi nên anh cứ yên tâm, không cần phải lo lắng cho em” Cô không biết phải nói lời nào khác nữa, Hoắc Minh Dương có làm gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cô: “Thù này em nhất định phải báo” Cô không thể lựa chọn cái gì nên làm và cái gì không nên làm nữa rồi, phải nhanh chóng tranh thủ cơ hội này để giải quyết hết mọi việc rồi bỏ của chạy lấy người, không cần phải chịu trách nhiệm với bất kì ai. “Em biết mình phải làm gì để thực hiện việc đó, anh không cần phải nói gì với em nữa” Cô không thể làm những việc khiến tất cả mọi người cùng vui, cô chỉ có thể giúp bản thân mình sống không thẹn với lương tâm. “Được, anh tin em, đừng làm khó bản thân mình quá.” Bây giờ chuyện gia đình anh đã hỏng bét rồi, anh không thể phân thân ra để quan tâm đến và cũng không thể mặc kệ mọi thứ để nằm xuống nghỉ ngơi cho thoải mái, thôi thì cứ thuyết phục mình rằng mọi thứ chẳng có gì để dùng tâm thái khác đối mặt với những chuyện trước mắt. Có rất nhiều lúc anh ta luôn thuyết phục mình phải bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện nhưng có những khi anh ta sợ hãi sự thay đổi, sợ đối mặt với những điều mới lạ: “Anh cũng không biết phải nói gì nhưng bây giờ là lúc anh phải làm một số chuyện.” Hà Vân Phi đã tỉnh táo lại và biết chuyện mình cần làm nên không lo đến những chuyện khác nữa. “Có những lúc bản thân mình bình tĩnh lại thì làm gì cũng dễ dàng hơn” “Em cũng không biết nữa, nhưng em vẫn cảm thấy mình cần một thứ gì đó” Cô phải bỏ lại rất nhiều thứ vì cô biết mình cần cái gì hơn. “Sau khi chuyện này kết thúc, em đồng ý với anh em sẽ trở về.” Ngoài ra, cô không biết phải nói gì mới khiến Lữ Hoàng Trung yên tâm. Lữ Hoàng Trung không nói gì, tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy không tin mình khiến tôi hơi mất mát, chẳng ai muốn bị người ta nghỉ ngờ. “Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn chút gì đó đi, có chuyện gì em cứ nói với anh ” Có lẽ anh ấy cũng chỉ nói thế để †ôi yên tâm thôi. Trong lòng tôi biết quan hệ giữa chúng tôi đã dần có khoảng cách sau lần quay về nước này. Không thể nói gì với nhau đã khiến tấm màng ngăn cách đó trở nên dày hơn bao giờ hết, cuối cùng đã lựa chọn im lặng đối mặt với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]