“Anh có việc riêng, nhưng giờ đã xong rồi.” Anh nói xong, không biết nên giải thích thế nào, dù sao có nhiều chuyện chỉ cần hai người trong lòng đều tự hiểu là được, không cần cho nhiều người khác biết. “Em đừng nghĩ lung tung, thực sự không phải chuyện to tát gì, đều là công việc cả thôi” “Em biết, anh xem nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm em” Cô rất vui có thể giúp đỡ người đàn ông này, bởi anh ta chính là người mà Đại Bảo tin tưởng và ỷ lại nhất. Hoắc Minh Dương vừa bước vào nhà hàng đã thấy cảnh này, nhất thời tức giận không nói nên lời, dẫn Tô Thanh Anh bước đến gần. Anh vốn định dẫn cô đến, cô lại từ chối, thì ra là đi hẹn hò cùng Lữ Hoàng Trung? “Ồ, thật trùng hợp” Anh bỗng bước đến cạnh bàn hai người nói Hà Vân Phi ngồi quay lưng lại nên hơi giật mình một chút: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Nói xong, không biết vô tình hay hữu ý, Hoắc Minh Dương liền ngồi xuống đối diện Lữ Hoàng Trung, chính là vị trí bên cạnh Hà Vân Phi. Động tác này của anh khiến Tô Thanh Anh xanh cả mặt: “Hoắc Minh Dương…” “Em không thấy anh đang nói chuyện với bạn cũ à?” Anh không nói rõ nhưng ý tứ trong đó thì người khác đều hiểu, muốn Tô Thanh Anh tạm thời hiểu chuyện đừng quấy rầy anh. Cô vội ngậm miệng, nhưng trong lòng rất không hài lòng. Nhưng người đàn ông này là ai chứ, sao anh có thể nghe theo ý cô được. Cô thở dài một hơi, không nói gì nữa. Hoắc Minh Dương cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ cần tức giận đầu nóng lên là anh liền bất chấp hết. Thực ra điều mà bản thân anh sợ nhất, không cần nói anh cũng biết. “Nếu anh cần giúp đỡ việc gì, thì có thể nói với tôi” Anh vẫn luôn hiểu, cái gì là quan trọng nhất với mình. “Luật sư Phi, hôm nay khi cô tan ca, tôi nhớ cô không hề báo lại với tôi” Anh đột nhiên đổi chủ đề, quay ra nói với Hà Vân Phi, trong giọng nói ngập tràn sự không vừa ý với hành vi của cô. “Tôi nghĩ tôi quên nhắc nhở cô, không cần biết bây giờ tôi làm gì thì cũng đầu không thể thay đổi một số chuyện, nhất là việc tôi nên đối xử với cô thế ” nào: Anh nói xong, sắc mặt liền trở nên u ám, người phụ nữ này thật quá đáng, thế mà dám ở sau lưng anh làm trò. Lẽ nào không biết tính khí anh thế nào ư? Hoắc Minh Dương hoàn toàn quên mất Tô Thanh Anh người đi cùng anh đến đây. “Bác sĩ Trung, trước đây tôi luôn nghe Hoàng Tâm nói muốn tìm người yêu cho anh, anh đã tìm được chưa?” Tô Thanh Anh cố gắng tìm chủ đề, li gián hai người Hà Vân Phi và Lữ Hoàng Trung. Cô vừa nói dứt lời, Hà Vân Phi liền đen cả mặt, còn liếc liếc Lữ Hoàng Trung vài cái. Động tác này bị Hoắc Minh Dương nhìn thấy hết. “Ồ, thì ra là như vậy, tôi còn đang nghĩ không biết đợt này anh đi đâu mất rồi” Hoắc Minh Dương cười, trong lòng thấy phức tạp. Đại Bảo dính trên người Lữ Hoàng Trung, ngây ngô nhìn về phía Hoắc Minh Dương. Lúc sau nước miếng chảy ra, Hà Vân Phi liền nhanh chóng lấy giấy lau cho bé con. Hoắc Minh Dương vươn tay ra ôm lấy bé con, bé con này rất khó gần người khác, nhưng lại rất thân thiết với Hoắc Minh Dương, được anh ôm lấy cũng không phản kháng, anh vừa đưa tay ra bé con liên vươn người túm lấy. Hà Vân Phi không nghĩ nhiều, đứa trẻ đã không từ chối, muốn cho người †a ôm thì cho ôm, cô cũng mặc kệ. “Anh thấy thế nào cũng được, chỉ là đang nghĩ bây giờ dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, chuyện này thực sự rất khó chịu” Giọng nói Lữ Hoàng Trung tỏ ra không vui một cách lạ thường, như có suy nghĩ gì đó mà nhìn Hà Vân Phi, anh muốn xem xem cô rốt cuộc có ghen hay không. Nhưng tiếp theo lại không nói thêm gì nữa. Có nhiều thứ không nhất thiết phải nói ra, tất cả mọi người ai cũng hiểu có những chuyện không cần nói rõ ra cũng đã thành sự thực rồi. “Thì ra là đi về gặp mặt, vậy có gặp người nào phù hợp không?” Cô lại không để ý nhiều như thế, nếu Lữ Hoàng Trung có thể hạnh phúc thì thật tốt quá. Nhưng nghĩ đến việc này là biết được từ trong miệng Tô Thanh Anh, cô không khỏi có chút không thoải mái. “Thực ra em thấy cũng ổn thôi, chỉ là có một số thứ không thể chấp nhận” Cô không nói cụ thể ra, chỉ có bản thân cô là hiểu rõ hơn ai hết. Bản thân mình cứ thoải mái ngày qua ngày, không quan tâm bất cứ thứ gì, cũng không phải vì bất cứ người nào mà sống, tự bản thân cảm nhận thành tựu và thất bại là đủ. “Em đang lo lắng chuyện gì vậy? Không phải anh đang ở đây cùng với em sao?” Lữ Hoàng Trung biết Hà Vân Phi nhạy cảm, bây giờ hẳn là lại đang nghĩ mấy chuyện linh tinh này kia, bèn vội vã an ủi cô. “Ai lo lắng chứ, đừng có nói linh tinh, không có chuyện gì cả.” Hà Vân Phi uống một ngụm trà, chuyện khác cô không quan tâm, bây giờ cô chỉ sợ phát sinh bất cứ việc gì ngoài dự tính, cô hi vọng Lữ Hoàng Trung có thể hạnh phúc. Dù sao thì cô biết bản thân khó mà có thể chọn đến với người đàn ông này. Bản thân cũng không thể hết lòng hết dạ đối xử tốt với anh ta, thà rằng dừng lại sớm coi như cho nhau một lối thoát thì tốt hơn. Nhưng ngoài ý muốn là cô không nghĩ tới chuyện hôm nay Hoắc Minh Dương cũng đến đây, cô không thể thẳng thắn từ chối Lữ Hoàng Trung, nếu không Hoắc Minh Dương chưa biết chừng sẽ nghĩ ra mấy thứ kì quặc. Đó không phải là kết quả cô muốn. “Thôi được rồi, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp đến cùng” Hoắc Minh Dương nói xong, đột nhiên quay đầu nói với Hà Vân Phi, anh có cảm giác Hà Vân Phi trong lòng đang không vui nên mới nói: “Tôi thực sự rất thích em, có thể cho tôi một cơ hội không?” Hoắc Minh Dương muốn có cơ hội theo đuổi để được ở cùng với Hà Vân Phi, một cơ hội thật bình đẳng. Anh thực sự không muốn để bất kì ai cướp đi người phụ nữ này, cũng không muốn bất kì ai ngoài anh ôm tâm tư khác với co. Hoắc Minh Dương ở trước mặt Lữ Hoàng Trung và Tô Thanh Anh nói ra câu này, doạ cho Tô Thanh Anh giật mình lo lắng. Lữ Hoàng Trung nghe thấy vậy liền theo phản xạ đứng bật dậy: “Anh nói gì cơ?” Anh ta không thể tin nổi. “Như những gì em vừa nghe thấy đấy, mà anh cũng không phải chồng cô ấy nhỉ?” Hoắc Minh Dương tự tin đầy mặt nói, đây có lẽ là lần cầu hôn duy nhất anh thấy tự ti, cũng là lần duy nhất cả đời này anh xem nhẹ những thứ khác mà chỉ muốn trân trọng duy nhất người phụ nữ trước mặt này. “Không biết nên nói thế nào đây, chính là cảm giác nếu anh để người khác cướp em đi, chắc chắn đó sẽ là việc mà anh hối hận suốt cả đời” Tô Thanh Anh đứng bật dậy: “Hoắc Minh Dương, anh điên rồi ư? Anh có biết anh đang nói gì không?” Anh quả thực là điên rồi, nhìn thấy Hà Vân Phi với Lữ Hoàng Trung ở cùng nhau, anh liền hiểu rõ trái tim mình muốn gì, không thể kiểm soát nổi bản thân nữa. Xúc động nói xong những lời trên, trong lòng anh bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường, bởi vì anh là Hoắc Minh Dương, nên những cái không quan trọng anh chẳng buồn quan tâm, muốn cái gì thì cứ đoạt lấy. “Không hiểu anh đang nghĩ gì nữa, anh cách xa tôi ra một chút, chúng ta không hợp đâu” Cô từ chối sự thân mật của Hoắc Minh Dương, trong lòng nói không rõ vì lí do gì mà làm vậy, chỉ là cảm thấy không tốt, bất kể xét trên phương diện nào thì Hoắc Minh Dương cũng không hợp làm bạn đời của cô. “Tuy không rõ anh đang nghĩ gì, nhưng Hoắc Minh Dương à, anh nên tỉnh táo lại đi, anh kết hôn với em, cô ấy không phải Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia đã chết rồi” Tô Thanh Anh hiểu vì sao Hoắc Minh Dương lại trở nên thế này, đều là tại Diệp Tĩnh Gia kia, nếu không phải vì Hà Vân Phi nhìn rất giống Diệp Tĩnh Gia thì sẽ không có chuyện này xảy ra, Hoắc Minh Dương sẽ không thèm liếc Hà Vân Phi một cái. “Em xin anh, đừng có mê muội không tỉnh nữa, Hoắc Minh Dương” “Cô đủ rồi” Hoắc Minh Dương nghe tiếng Tô Thanh Anh rốt cuộc không nhịn nổi, lớn tiếng hét lên. Hiện tại điều mà Hoắc Minh Dương hối hận nhất chính là trước đây đã không nhìn thấu trái tim mình, nhưng bây giờ không giống với quá khứ. Anh đã không phải là anh của ngày xưa, sẽ không phạm cùng một lỗi lầm. “Tôi không quan tâm, những chuyện khác tôi không muốn nhắc đến nữa, chủ yếu không thể chối từ những gì đã từng xảy ra trong quá khứ” Trong lòng anh biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nhưng anh càng không có lí do gì để tái phạm hay phản bội lại trái tim mình. Lời cũng đã nói ra miệng, Đại Bảo bị Hoắc Minh Dương ôm chặt quá bèn kêu lên một tiếng, Hà Vân Phi nhanh chóng đón lấy bé con ôm vào lòng, kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. “Đừng nói những lời như vậy nữa, tôi căn bản không hề nghĩ đến mấy chuyện có có không không đó, các người cũng bỏ cuộc đi thôi” Cô nói xong liền ôm đứa bé rời đi, không muốn ở lại nơi này dù chỉ một phút. Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương hai người họ đều chẳng phải loại người tốt lành gì, bây giờ mà còn nhắc đến Diệp Tĩnh Gia. Cô càng nghĩ trong lòng càng phiền muộn, nắm chặt tay đứng dậy bỏ đi. “Lữ Hoàng Trung, đưa tôi trở về, xin lỗi anh Dương, tôi hi vọng giữa chúng †a chỉ có mối quan hệ công việc, nếu không tôi sẽ quay trở về Mỹ” Cô nói đã rất rõ ràng, thực tế mà nói những lời của Hoắc Minh Dương quả thực đã khiến cô cảm động. Nhưng về mặt lí trí, lí trí nói cho cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, những việc trước kia vẫn còn hiện ra trước mắt, không ngừng nhắc nhở cô. Lựa chọn rất quan trọng, có một số người như thuốc phiện có thể khiến cho người ta nghiện, nhưng thực ra mãi mãi không thể cho cô thứ mà cô muốn. “Anh thua em luôn, em nghĩ thế nào vậy, cứ thế nói rõ ràng với Hoắc Minh Dương à? Em lúc nào cũng là dáng vẻ như vậy, nhưng cứ khiến cậu †a nhớ mãi không quên” Lữ Hoàng Trung nhìn ra tâm sự của cô, bèn nói với CÔ. “Anh còn nói đỡ cho anh ta, bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần nhắm mắt em lại không thể quên được những chuyện xảy ra khi đó, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh ta” Cô mang thai Đại Bảo, Đại Bảo đã cùng cô trải qua bao nhiêu năm tháng đau khổ như vậy, những vết thương da thịt đêu nhắc cô nhớ rõ ràng rành mạch. Trong lòng cô nghĩ thế nào người khác ai cũng không hiểu được, nhưng có thể dự đoán được một chuyện, chính là có rất nhiều thứ đều tích luỹ từ nhiều cái nhỏ nhặt. “Thôi được rồi, em làm bất cứ chuyện gì cũng mạnh mẽ kiên cường như thế, một chút cũng không suy xét đến người khác” Lữ Hoàng Trung tuy là nói vậy, nhưng dù sao cũng sẽ ủng hộ Hà Vân Phi. Trong lòng anh vậy mà hơi vui mừng, thậm chí còn nghĩ không biết nếu khi đó Hà Vân Phi đồng ý chấp nhận Hoắc Minh Dương, anh sẽ phải làm sao. “Đi đâu?” Cô đã không muốn nhắc đến chuyện của Hoắc Minh Dương nữa, người đó căn bản không đáng để nhắc tới, tốt nhất nên quên đi. Chỉ là bây giờ hình như có một số chuyện anh ta còn chưa bàn giao. “Anh có muốn quay về gặp cô gái mà mẹ anh giới thiệu không?” Cô giả như không có việc gì nói, nhưng thực ra lại căng tai muốn nghe đáp án, muốn xem xem rốt cuộc có gì mà cô còn chưa biết. “Ừm, bà ấy có chuyện nên anh phải quay về, nhưng về cũng nhanh thôi, chắc bà ấy cũng sẽ hiểu” Trong lòng anh vẫn hi vọng mẹ sẽ có thể hiểu và thông cảm cho mình, nếu không anh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Cô gật đầu, Đại Bảo trong lòng đã ngủ, liền hạ thấp giọng nói: “Nếu có việc gì cần, có thể gọi điện cho em, em sẽ luôn mở máy chờ anh” Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, người khác chắc chắn đều không có đặc quyền này, bao nhiêu năm cô mất ngủ hay mộng mị, vì để bản thân có một giấc ngủ tốt, mỗi ngày trước khi ngủ cô đều tắt máy, chỉ có Lữ Hoàng Trung mới có thể gọi được. “Đặc quyền này thật tốt nhưng cũng làm anh hơi e ngại đấy” Người đàn ông cười, có vẻ rất hài lòng với hành động này của Hà Vân Phi. “Không cần khách khí, chúng ta là bạn bè tốt mà” Cô vô tình hữu ý mà nói, cô cũng không thể đối diện với Lữ Hoàng Trung, không muốn thẳng thắn thừa nhận trái tim mình. “Ừm, chúng ta là bạn bè tốt” Anh tuy không hài lòng, nhưng cuối cùng chỉ còn cách gật đầu, không cần biết Hà Vân Phi lựa chọn thế nào, anh đều ủng hộ cô vô điều kiện. Điều này khiến Hà Vân Phi cảm động không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]