Chương trước
Chương sau
Sau khi tan làm, Diệp Tĩnh Gia trở về nhà, Diệp Thiến Nhi đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đến mức không còn một hạt bụi. Điều đó ít nhiều làm Diệp Tĩnh Gia cảm thấy khó chịu, cô lại nghĩ đến chuyện Diệp Thiến Nhi sắp phải rời khỏi đây, trong lòng cô vô cùng không nơ.
“Em sắp đi rồi mà còn dọn đẹp gì nữa” Cô nhận lấy cái chổi trong tay Diệp Thiến Nhi rồi bắt đầu lau chùi dọn dẹp.
“Con giúp mẹ thu dọn đồ đạc nhé, trong nhà rất bừa bộn” Đại Bảo nghe thấy giọng mẹ mình vọng ra từ phòng sau: “Mẹ, ôm con” Cô lê tấm thân mệt mỏi bắt đầu dỗ dành con, nghe nó nói xem hôm nay học được gì, hôm nay dạy gì, hôm nay thế nào … Cô dỗ con rồi cũng nằm ra ngủ luôn.
Đại Bảo chạy đi tìm Diệp Thiến Nhi, ngay khi cô bước vào cô đã thấy Diệp Tĩnh Gia đang ngủ.
“Mẹ cháu làm sao vậy, chắc là mệt quá rồi” Thật sự là rất vất vả, một lượng lớn công việc trí óc làm Diệp Tĩnh Gia trở nên rất thích ngủ.
Diệp Thiến Nhi thấy hơi đau lòng, cô lấy chăn đắp cho Hà Vân Phi xong rồi dặn Đại Bảo ra ngoài.
“Con giỏi thật đấy, có thể dỗ mẹ ngủ được như vậy.” Cô khen ngợi.
“Ôi, dì ơi, mẹ cháu có phải bị bệnh rồi không?” Diệp Thiến Nhi chưa thấy tình trạng này của cô trước đây, bây giờ cô lại dễ ngủ như vậy, xem ra thật sự mệt mỏi lao lực rồi.
Thằng bé đau lòng, cũng cảm thấy không nỡ nhưng không biết mẹ bị làm sao: “Cháu đừng nghĩ linh tỉnh, mẹ cháu không sao đâu, ngoan nhé. Chỉ là tối hôm qua mẹ cháu ngủ không ngon nên hôm nay mẹ cháu ngủ bù. Cháu nhớ phải ngoan đấy” Cô không khỏi lo lắng, Đại Bảo nhìn cô bằng đôi mắt to đáng yêu, đứa bé luôn cảm thấy điều dì nói rất có lý.
“Dì, dì muốn làm gì vậy?” Đến cả trẻ con cũng có thể cảm nhận được không khí chia tay.
“Tại sao con lại nói như vậy?” Cô nhìn đứa bé, cô luôn cảm thấy khứu giác của trẻ con còn nhạy cảm hơn so với người lớn.
“Thế vì sao sau này cháu lại phải ngoan? Mẹ chăm sóc cháu cháu không cần phải ngoan” Thằng bé nói một cách tùy ý. Cho dù bây giờ thế nào thì nó cũng thấy dì mình có gì đó không đúng lắm.
“Ngoan, sao con cái gì cũng hiểu hết rồi. Con là một tiểu yêu tinh biến thành, về sau con phải chăm sóc mẹ biết chưa” Bây giờ Đại Bảo đã biết dỗ mẹ ngủ rồi, sau này cậu bé sẽ còn biết làm nhiều việc hơn nữa.
Đứa bé nghiêm túc nghe lời dì rồi gật đầu thề thốt: “Vâng, con sẽ chăm sóc mẹ, vì con là đàn ông mà” Vẻ nghiêm túc của Đại Bảo làm Diệp Thiến Nhi cảm thấy buồn cười: “Được được được, người đàn ông này về sau bảo vệ mẹ thật tốt nhé” Có được Hà Thần Hạo là phúc khí cả đời của Diệp Tĩnh Gia, thật ra không có gì có thể so sánh với đứa bé này.
Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy thì bữa tối đã chuẩn bị xong. Cô cảm thấy mình hơi suy sụp, lúc nào cô cũng có thể ngủ bù.
“Chị, sao chị dỗ đứa nhỏ rồi tự lăn ra ngủ vậy, như vậy em làm sao yên tâm mà đi được” Diệp Tĩnh Gia không biết phải nói gì, đây là lần đầu tiên Diệp Thiến Nhi thấy một người phụ nữ có thể chăm sóc một đứa trẻ ra thành như thế. Cô thấy bây giờ Đại Bảo có thể chăm sóc Diệp Tĩnh Gia được rồi, thằng bé còn đã biết nấu cơm rồi” “Đúng, đúng, đúng. Chị thật sự không biết phải nói gì. Dù sao, em cần cái gì thì chứ nói cho chị biết” Cô cũng cảm thấy hơi ngại khi để em và con nhìn thấy mình như thế, đây cũng là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Cô đặt thức ăn lên bàn, sau đó gọi Diệp Tĩnh Gia vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Nếm thử món ăn con trai chị làm đi” Nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy, cô nhìn xuống bàn thức ăn: “Nó biết làm những thứ này sao?” Cô thật sự không tin được một đứa trẻ đã có thể làm cơm được như vậy.
“Chị đoán xem thằng bé đã làm cái gì” Diệp Thiến Nhi tỏ vẻ khinh thường, cô không biết phải nói gì về Diệp Tĩnh Gia, thậm chí cô còn không hiểu con mình như vậy.
“Chị không biết, có vẻ như thằng bé không nấu được hết từng này món” Trên bàn có những món không đơn giản chút nào nên cô không tin là một đứa trẻ có thể làm được.
Diệp Tĩnh Gia biết rằng có một số thứ không dễ dàng có được cho dù bạn có cố theo đuổi nó như thế nào: “Tĩnh Gia, em thật sự không biết phải nói gì với chị nữa. Tóm lại, trông chị khó có vẻ hạnh phúc hơn em lắm” Đại Bảo chỉ là một đứa trẻ nên thằng bé càng có nhiều câu hỏi: “Chị coi thường con trai mình như vậy sao.” Cô hơi không vui vì luôn cảm thấy Diệp Tĩnh Gia không đủ quan tâm tới con trai mình. “Trong tương lai, nếu mẹ con còn đối xử bất cẩn với con như vậy thì con cứ đánh mẹ con” Diệp Thiến Nhi bắt đầu gieo những tư tưởng xấu vào đầu của đứa bé.
Điều này khiến Hà Vân Phi rất không vui: “Dì con không dạy con được cái gì tốt đẹp, chỉ toàn nói linh tinh thôi, có phải đang cố ý diễn kịch hai mẹ con không” “Mẹ ngoan đi” Đại Bảo giáo dục Diệp Tĩnh Gia như một người lớn, rồi buộc dây tạp dề cho mẹ.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chăm sóc của một đứa trẻ: “Con mới bao nhiêu tuổi chứ, cứ như một tiểu yêu tinh vậy, về sau không được như vậy nữa” Cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, Diệp Tĩnh Gia chỉ mong cậu có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ, trưởng thành quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của cậu bé.
Trước đây cô đã phải trải qua những điều đó vì trưởng thành quá sớm, những người khác có thể thoải mái chơi đùa, có thể làm những việc mà chỉ trẻ con mới có thể làm được.
Cô ghen tị nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thậm chí còn không được gây ra tiếng động, bởi vì cô biết có rất nhiều chuyện cô không thể nói với người khác.
Diệp Thiến Nhi không biết Diệp Tĩnh Gia có tâm sự gì.
Cũng không biết rằng nhiều thứ không thể thay đổi và có những chuyện đành bất lực không thể giải quyết được cho dù có làm gì đi nữa: “Chị không biết phải nói gì vì có luôn cảm thấy có những điều rất khó nói” Những điều cô đang suy nghĩ trong lòng cuối cùng cũng mang lại lợi ích cho cô rất nhiều.
Ăn được một vài miếng ăn, cô đã no rồi. Đại Bảo lo lắng nhìn cô.
Cô cảm thấy mình không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Nhìn chung nếu một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương thì nó sẽ trưởng thành rất muộn nhưng sự trưởng thành sớm của Đại Bảo khiến cô hơi lo lắng: “Xin lỗi con, mẹ không nên làm con lo lắng” Cô nói xong thì cũng đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Diệp Thiến Nhi thở dài rồi ôm Đại Bảo về phòng kể chuyện cho cậu bé nghe.
Đại Bảo vẫn không quên nói với Diệp Thiến Nhi những chuyện liên quan đến mẹ, thằng bé luôn cảm thấy mẹ có gì không đúng lắm. “Dì, có phải mẹ cháu tìm thấy bố cháu rồi không?” “Tại sao cháu lại nói vậy?” Cô rất tò mò làm sao Đại Bảo lại có thể cảm nhận được những chuyện như thế này.
“Bởi vì bây giờ tất cả những thứ mẹ làm đều khác với trước đây. Mẹ lại còn rất hay mất hồn, mọi người nói mẹ cháu như vậy là đang yêu rồi” Lúc trước lúc còn ở Mỹ, cho dù gặp phải vụ án gì mẹ cũng đều có thể xử lý một cách nhẹ nhàng, bây giờ Đại Bảo không thấy mẹ lên tòa án nữa mà chỉ thấy mẹ suốt ngày như người mất hồn.
Dường như có điều gì đó đang rất rối rắm vậy.
“Mẹ cháu đúng là không thể giấu cháu chuyện gì, Đại Bảo, cháu có muốn tìm bố không?” Diệp Thiến Nhi nhìn một người lớn và một người nhỏ trước mặt rồi mỉm cười. Tâm tư của trẻ con là thứ đơn thuần nhất, thằng bé cũng chỉ muốn có một gia đình hoàn chỉnh, gia đình của các bạn khác đều có bố, nhưng Bảo Bảo lại không có. Bố mẹ của bạn nào cũng ở cạnh nhau hết.
Nhưng bố Hoàng Trung và mẹ Vân Phi lại không ở cùng nhau.
Và cậu bé theo họ của mẹ, là họ Hà, Lữ Hoàng Trung không phải là bố ruột của cậu.
“Dì, khi nào dì đưa con đi gặp bố vậy?” Đại Bảo nói với Diệp Thiến Nhi bằng vẻ mặt rất mong đợi. Cậu bé chỉ muốn đi gặp Hoắc Minh Dương chứ không muốn gặp ai khác.
Cậu bé có một vạn nỗi buồn trong lòng thì cũng nhất quyết muốn đi gặp người bố trong truyền thuyết.
Cô cứng họng, không biết phải nói gì. Đến tám phần cả đời này Hà Vân Phi không muốn cho Đại Bảo nhận Hoắc Minh Dương, cô lúc nào cũng lo lắng thằng bé sẽ bị người khác cướp đi mất.
Cô có thể hiểu được cảm giác đó nhưng cô ấy không đồng ý lắm.
Cô quá hiểu rõ tâm tư này của Diệp Tĩnh Gia rồi.
Chỉ là đứa nhỏ đáng thương, tủi thân. Yêu cầu của nó không hề quá đáng nhưng rất khó để có thể thỏa mãn. Cô muốn nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia và nếu có thể, hãy để hai bố con họ nhận nhau.
Trong trường hợp này, đó cũng là một sự giải thoát với Đại Bảo, đối với chị cô cũng là một sự giải thoát, đối với Hoắc Minh Dương lại càng là một sự lựa chọn, nếu anh ta thấy phù hợp thì bọn họ có thể ở bên nhau.
Cô chỉ nói chuyện này với Diệp Tĩnh Gia, nhưng Diệp Tĩnh Gia phản ứng rất mạnh.
Cô tuyệt đối không cho phép Đại Bảo nhìn thấy Hoắc Minh Dương, cũng không cho phép cậu bé nhận bố mình: “Em điên rồi sao? Nếu Hoắc Minh Dương muốn đứa trẻ thì chị không có một phần trăm khả năng giành chiến thắng nào cả” Bởi vì Hoắc Minh Dương có thể cho đứa trẻ sự giáo dục hạng nhất, một cuộc sống hạng nhất, mọi thứ đều là tốt nhất.
Những thứ đó cô không có để cho Đại Bảo.
“Nhưng chị nhìn Đại Bảo xem, Đại Bảo rất muốn gặp bố của mình, đứa trẻ rất cần bố. Quan hệ của chị và Lữ Hoàng Trung, Đại Bảo cũng biết cả rồi, chị nghĩ chị có thể giấu được bao lâu?” Diệp Thiến Nhi không thể tìm được cách thuyết phục Hà Vân Phi. Rõ ràng chỉ cần cô buông bỏ nhiều thứ thì mọi chuyện sẽ ổn, kết quả thì.
Cô luôn do dự và thiếu quyết đoán, có những chuyện có thể giải quyết xong trong một ngày nhưng cô luôn khiến có kéo dài thành ba ngày.
“Tôi không biết phải nói gì. Dù sao thì cô cũng có thể tùy tiện xử lý chuyện khác, nhưng chuyện này thì không ổn.
Đừng nói đến quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Tiêu Dao. Cho dù là như thế này, tôi cũng không yên tâm” Với bất cứ ai. “Anh ấy yếu, nên lần trước cô ấy rất lo lắng trong bệnh viện.
Việc gửi đứa trẻ cho gia đình của Huo chẳng khác gì miệng lưỡi cừu non.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình của Huo có thể chăm sóc cậu bé tốt.
Nếu mẹ kế của cậu ấy là Tô Thanh Anh, người có thể nghĩ đến cuộc sống tương lai của con mình thì thật tồi tệ khi nghĩ về điều đó.
“Em thật sự không biết nói gì, chị liệu đó mà làm đi. Những chuyện khác thì chị còn có thể xử lý tùy ý nhưng chuyện này thì không được. Chúng ta chưa nói gì tới quan hệ của Hoắc Minh Dương và Đại Bảo, nhưng chị nhìn Đại Bảo bây giờ đi, em cũng không yên tâm giao nó cho ai” Đứa bé thể chất yếu, vì thế lần trước ở bệnh viện cô mới căng thẳng như thế.
Bây giờ đưa thằng bé đến chỗ của Hoắc Minh Dương không khác gì là giao trứng cho ác, cô chưa từng nghĩ được rằng nhà họ Hoắc sẽ chăm sóc tốt được cho nó, nếu như sau này mẹ kế của thằng bé là Tô Thanh Anh thì cô không biết được con mình sẽ có cuộc sống như thế nào. Cô nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ rồi.
“Chị thật sự không hiểu em đang nghĩ cái gì, như bây giờ đứa bé đã chịu nhiều uất ức lắm rồi. Nhưng em nghĩ kỹ mà xem, có những chuyện cho dù là em hoặc chị đều không thể thay đổi được” Diệp Thiến Nhi biết chính xác những gì mà Diệp Tĩnh Gia đang lo lắng, nhưng đây không phải là lý do để cô ngăn Đại Bảo nhận bố. Mọi thứ sẽ không phức tạp như cô tưởng tượng.
“Đừng làm gì nữa, Diệp Thiến Nhị, chị hiểu gia đình bọn họ, đặc biệt là mẹ của anh ta. Nếu chị để anh ta biết Đại Bảo là con của anh ta và chỉ cần mẹ anh ta biết được thì về sau chị không còn được gặp lại Đại Bảo nữa đâu” Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía đứa trẻ đang tủi thân đứng đó khóc: “Con trai, con muốn bố hay muốn mẹ?” “Mẹ ơi, tại sao những bạn khác lại có cả bố và mẹ?” Đại Bảo đột nhiên òa khóc rất lớn.
Hà Vân Phi cảm thấy bối rối, chắc chắn là cô đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ nên mới khiến con cảm thấy buồn như thế: “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi bảo bối của mẹ, đều là do mẹ không tốt” Cô dỗ dành một lúc, Đại Bảo đã ngủ thiếp đi, cô không thể không bình tĩnh lại.
“Chị, chị xem, đứa nhỏ bây giờ trông như thế nào, chị đừng làm như vậy nữa” Cô biết rõ có những chuyện dù bù đắp thế nào cũng không thể đủ được.
“Tôi thật sự phải cân nhắc đến Lữ Hoàng Trung rồi” Lần này cô phải quyết định lại, cô đã độc thân quá lâu rồi, Lữ Hoàng Trung cũng đợi cô lâu như vậy rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.