Chương trước
Chương sau
Chương 212: Diệp Tĩnh Gia chết, anh được gì
 
Hoắc Minh Vũ đã quyết định muốn kết hôn với Đinh Thanh Uyển, chuyện này không có bất kỳ ai phản đối.
Thời gian đính hôn đã đặt xong, chỉ còn lại kết hôn thôi.
Đinh Thanh Uyển cũng phải tỉnh mộng, ngày đó cô là quyết định nhất định phải từ bỏ Hoắc Minh Dương, kết quả Hoäc Minh Vũ không biết nguyên nhân gì, bỗng nhiên đồng ý, thậm chí trực tiếp đính hôn cùng cô.
Điều này thay đổi bất ngờ không kịp đề phòng, đến quá nhanh, cô căn bản không nghĩ đến, không ngờ ra.


Bỗng nhiên có tiếng tiếng điện thoại đồn dập vang lên, “Alô, xin chào, xin hỏi ai đó ?” Hoắc Minh Vũ tỏ ý Đinh Thanh Uyển chờ một chút.
“Cái gì?” Anh vội vàng cúp điện thoại, mặc áo khoác vào, thân sắc nghiêm trọng muốn đi ra ngoài.”Sao vậy?” Đinh Thanh Uyển đi theo sau lưng Hoắc Minh Vũ, nhìn anh thân sắc hốt hoảng vội hỏi.
“Anh tôi xảy ra chuyện.” Từ sau khi Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện đó, nhà họ Hoặc vẫn không yên ổn, anh căn bản không khống chế được cục diện.
Đặc biệt là Hoắc Minh Dương, giống như là lựu đạn đã rút chốt, mỗi lân xảy ra chuyện gì, cũng đêu làm cho anh phân tâm không ít, bây giờ còn xảy ra sự cố này, anh vội vàng gọi điện thoại cho phía bệnh viện.
“Nhanh đi chuẩn bị phòng bệnh VỊP.
Nhìn thân sắc Hoắc Minh Vũ hốt hoảng, Đinh Thanh Uyển biết chuyện nhất định rất nghiêm trọng.”Tôi cũng đi” Cô đi theo trực tiếp lên xe Hoắc Minh Vũ.
“Cô đi theo chỉ loạn thêm thôi.”   Tình huống bây giờ khẩn cấp, Đinh Thanh Uyển vẫn còn quấn không buông, thật sự là không hiểu chuyện một chút nào.
“Tôi muốn đi theo anh, tôi mặc kệ, lỡ như xảy ra chuyện gì cũng có nhiều người người trợ giúp.” Cô cố chấp không buông, Hoắc Minh Vũ cuối cùng chỉ có thể mặc kệ cô, trực tiếp lái xe đi.
Đến nhà họ Hoắc, bên trong người giúp việc hớt hải qua lại, anh vội vàng bước nhanh hơn.
Hoắc Minh Vũ ba bước đi hai bước chạy lên lầu.
“Anh con còn ở bên trong, bác sĩ đang làm kiểm tra, đồ đều đã mang đến, không được liền đi bệnh viện ngay.” Bệnh tình Hoắc Minh Dương là bảo mật trăm phần trăm, người bình thường cũng không có cách nào biết rõ trong này rốt cuộc có vấn đề gì, bác sĩ vắt hết óc nghĩ cách, tiến hành kiểm tra, nhưng còn có rất nhiều thứ cũng không thể bảo đảm.
Tạm thời cứ để Hoắc Minh Dương ở nhà, đến khi có phương án giải quyết, là đi bệnh viện hay không cũng phải cần suy nghĩ thêm.
“Tốt lắm, bà Hoắc, cậu đây là trúng độc rượu cồn, bà không nên kích thích cậu ấy, nghỉ ngơi cho khỏe, ăn thanh đạm, chúng tôi mới vừa rửa dạ dày cho cậu ấy” Lời bác sĩ, Hoắc Minh Vũ đều nghe hết trong lòng, chuyện Hoắc Minh Dương, anh càng rõ ràng hơn, trong lòng đại khái có ấn tượng, biết nên làm như thế nào, tỏ ý Đinh Thanh Uyển đi trấn an mẹ.
Từ khi Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện, Hoắc Minh Dương uống rượu quá mức, như bây giờ tám phần có thể chết bất đắc kỳ tử.
“Được, phiền bác sĩ, anh ấy đại khái bao lâu có thể tỉnh 2” “Hẳn không bao lâu thì sẽ tỉnh” Bác sĩ nói xong, đi thay quần áo ngay, mới vừa rồi rửa dạ dày cho Hoắc Minh Dương, trên người còn khá bẩn.
Khoảng thời gian này, Hoắc Minh Dương trừ công việc, chính là uống rượu, Hoắc Minh Vũ biết sớm muộn cũng xảy ra chuyện, chẳng qua là không nghĩ đến nhanh như vậy.
Anh cúi đầu đi, không mấy bước liền đi đến phòng thờ Diệp Tĩnh Gia.
Hay thật, nhà họ Hoắc, bên trong còn có một phòng thờ, nếu như để người ta biết thì hay rồi.
Hoắc Minh Dương cố chấp, cuối cùng bà Hoắc vẫn đồng ý, chẳng qua là trong lòng chua xót, anh không biết được, tóm lại bà Hoắc vô cùng không hài lòng.
“Hai đứa này thật sự là nghiệt duyên, sớm biết có hôm nay, cần gì phải ban đầu.” Ban đầu Diệp Tĩnh Gia gả đến nhà họ Hoắc, đã định trước là bất hạnh bắt đầu.
Hoắc Minh Vũ lại đang trong phòng thờ Diệp Tĩnh Gia.
Đinh Thanh Uyển ở cửa đợi một lát, cuối cùng vẫn là không đi vào, phải biết ở nơi này cô không thích hợp cho lắm.
“Minh Vũ, anh đi ra ngoài một chút” Phải tắm cho Hoắc Minh Dương, cô đi không tiện, bây giờ Hoắc Minh Dương vừa ngất xỉu, một mình hộ lý chăm sóc dĩ nhiên là không yên lòng, Hoắc Minh Vũ phải tự mình đi vào theo.
“Ừ, đi” Tiếng kêu của cô gái bên ngoài, khiến Hoắc Minh Vũ kịp phản ứng, bước nhanh đi ra ngoài, đóng cửa lại, coi như không có gì xảy ra.
Hoắc Minh Vũ ở một bên, hộ lý giúp Hoắc Minh Dương lau chùi, liền nhanh đi ra ngoài.
“Cô Tô đến.” Chị Tiết gõ cửa, đứng đối diện Hoắc Minh Vũ nói như vậy.
Không biết ai nói cho Tô Thanh Anh chuyện Hoắc Minh Dương, nhanh như vậy liền chạy đến, Hoắc Minh Vũ do dự một chút.
Cuối cùng lắc đầu, “Bây giờ anh ấy không tiện gặp người.” Nếu như Hoäc Minh Dương tỉnh táo, chắc cũng sẽ cự tuyệt Tô Thanh Anh, dù sao ban đầu giờ phút ngàn cân treo sợi tóc, anh đã lựa chọn Tô Thanh Anh.
Cũng bởi vì lựa chọn này mà Diệp Tĩnh Gia chết, cái tay nợ cô cũng coi như trả lại cho cô.
Anh lập tức biết ban đầu tại sao Hoặc Minh Dương sẽ làm ra lựa chọn như vậy, thiếu Tô Thanh Anh, tóm lại phải trả.
Anh không có cách nào thay thế Hoặc Minh Dương ra quyết định, đặc biệt là quyết định liên quan đến Tô Thanh Anh Tô Thanh Anh có ý tốt, anh giúp nhận, những thứ khác thì phải xem Hoặc Minh Dương tỉnh táo muốn thế nào.
Hoäc Minh Vũ đợi như thế, chính là đợi mấy tháng, Hoäc Minh Dương ngay cả số lần mở miệng nói chuyện cũng ít đi rất nhiều, đừng nói là nhăc đến Tô Thanh Anh.
Anh từ lúc tỉnh liền không ăn không uống, bà Hoäc không nhìn nổi, tìm người cưỡng chế đút cháo cho anh Ngăn ngủi mấy tháng đã gầy sọp.
Anh tỉnh, nhưng bệnh vân không có tiến triển, vừa bệnh liên năm mấy tháng.
Mỗi ngày công việc ép Hoặc Minh Vũ không thở nổi, tựa hồ khổ cực của Hoặc Minh Dương trước đây bầy giờ mới đổ hết lên đầu anh.
Rốt cục cũng bị công việc ép vỡ †oang, Hoäc Minh Vũ mang tài liệu mới nhất giao cho Hoäc Minh Dương, mặc dù anh không có phản ứng, nhưng ngày hôm sau nhìn, đầu gì việc cần làm phải làm.
Lúc này Hoäc Minh Vũ mới buông lỏng không ít Anh biết rõ tính khí Hoäc Minh Dương, hết thảy tất cả cũng khá hơn một chút so với tưởng tượng, ít nhất công việc, anh vân hoàn thành rất ung dung.
Anh giống như một cái xác rồng, không có linh hồn.
Hiếm thấy hôm nay Hoặc Minh Dương có tinh thần, rời giường.
Ra khỏi phòng làm chị Tiết sợ hết hồn, “Cậu chủ, muốn đi ra ngoài xem thử sao?” Hoặc Minh Dương nhìn chị Tiết, gật đầu, sai người đem xe lăn đến, để chị Tiết đấy đi ra ngoài đi dạo một vòng.
Những nơi đi đều là đường thường ngày Diệp Tĩnh Gia đi qua, chẳng qua là bây giờ hoa cũng không nở, người cũng không còn ở đây.
Đưa Hoäc Minh Dương đi dạo một vòng trở về, rõ ràng bà Hoäc rất vui, hiếm thấy Hoäc Minh Dương đổi tính, “Như thế nào, con trai, mẹ thấy con tốt hơn nhiều.” Bà bây giờ chỉ cần Hoäc Minh Dương tốt, làm sao đều được.
“Đừng lo lăng cho con, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.” bây giờ anh không có tâm †ư cân nhäc những vấn đề khác, một lòng đi làm việc thượng, căn bản cũng không để mình dời đi sự chú ý.
Hoäc Minh Dương không biết chuyện gì, chợt phát hiện mình ít tình cảm, tựa hồ là rất nhiều thứ đều không cách nào thỏa mãn yêu cầu của anh.
Người khác nhìn anh là càng ngày càng tốt, nhưng chỉ có chính anh biết, bây giờ anh càng ngày càng đau khổ.
Anh trước đây muốn ly dị biết bao, nhưng bầy giờ cũng không bởi vì mất đi Diệp Tĩnh Gia, mà cảm thấy ung dung.
Vốn cho răng cho dù Diệp Tĩnh Gia chết, anh cũng sẽ không có gợn sóng, bây giờ nhưng hoàn toàn vượt xa dự tính.
Bà Hoäc nhìn Hoäc Minh Dương ngày càng gầy gò, quai hàm đều lõm xuống, lo lắng anh không thể chăm sóc bản thân.
“Minh Dương, mẹ không nói nhiều con, chỉ nói con xem thử cái này, con có mong muốn gì, mau nói cùng mẹ” Bà Hoäc cầm một quyển ca ta lô, phía trên đều là rượu mới nhất, Hoäc Minh Dương ướp lạnh rất nhiều rượu quý giá trong hầm.
Bà Hoäc suy nghĩ có thể làm cho Hoặc Minh Dương vui vẻ.
“Ừ, cám ơn, con rất thích” anh nói một tiếng cám ơn, đáp lại lòng mẹ, anh biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho bà Hoặc cao hứng.
Hoặc Minh Dương như vậy, khiến bà Hoäc đau lòng, lại không biết khuyên như thế nào, dù sao anh thủy chung là con mình, nhìn anh gây mòn từng ngày, so với mình sống không tốt còn khó chịu hơn.
Anh cũng biết rõ, cái gì là nên làm, cái gì không nên làm, hơi có vẻ áy náy nhìn mẹ, sau đó yên lặng không nói.
Diệp Tĩnh Gia chết là do anh mang đến, là áy náy mà anh cả đời không xóa bỏ được.
Hoặc Minh Dương biết, trừ Diệp Tĩnh Gia, không có bất kỳ vật gì, có thể kích thích anh rung động “Cô Tô đến.’ Chị Tiết mới đầu không thích Tô Thanh Anh, nhưng bây giờ Diệp Tĩnh Gia không có ở đây, cậu chủ có thể tìm một thích người đã là không de dàng.
“Mời cô đi vào” Anh bớt cự tuyệt, thêm bao dung, thà khiến tất cả mọi người lo lăng, không băng cái gì cũng theo ý người.
“Em còn tưởng lần này anh vân không cho.’ Tô Thanh Anh cười nói, cô luôn cảm giác rất nhiều chuyện cũng không có cách nào thay đổi, cũng không biết bây giờ nên làm như thế nào mới là đúng Diệp Tĩnh Gia chết khiến Hoäc Minh Dương bị ảnh hưởng cùng thay đổi quá nhiều, cô cảm giác không bắt được người đàn ông này, bất quá cũng may cô ta chết.
Ban đầu là Hoäc Minh Dương lựa chọn mình, cho nên bây giờ Diệp Tĩnh Gia chết, cũng hoàn toàn không trách được cô.
“Làm sao, trê như vậy có chuyện gì?’ anh cười nhìn Tô Thanh Anh, đây là từ sau khi Diệp Tĩnh Gia chết, lần đầu tiên Hoäc Minh Dương cười.
“Buổi tối có tiệc, chúng ta cùng đi” Cô bây giờ đã trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Hoäc Minh Dương.
Hoặc Minh Dương cũng không có từ chối, đây chính biểu hiện tốt, không cự tuyệt chính là thừa nhận.
“Anh chuẩn bị đi, buổi tối em đi đón anh” Hiếm thấy Hoäc Minh Dương xuất hiện ở loại trường hợp này.
Bà Hoäc cũng nhìn ra được rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cho Hoäc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh ở bên nhau.
Hết thảy cũng dê dàng hơn một chút, Tô Thanh Anh còn cho răng Hoäc Minh Dương sẽ rất lâu cũng không có hứng thú, kết quả bầy giờ nhìn lại, vân là biến hóa không ít.
“Em đi về trước đi, anh còn làm việc.” Hoäc Minh Dương nói xong, liền bắt đầu đuổi Tô Thanh Anh đi, lấy được lời Hoäc Minh Dương, cô gật đầu, vân cần cho Hoäc Minh Dương thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.