Chương trước
Chương sau
Chương 197: Người phụ nữ lúc nửa đêm
“Vậy thì tốt, chị gái tôi hẳn là không thể so được với Tô Thanh Anh. Tốt nhất cô ấy nên tỉnh lại đúng lúc, sớm quay đầu. Diệp Thiến Nhi lúc này trong lòng tràn đầy lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, nói không được nguyên nhân, mà là Diệp Tĩnh Gia đơn giản, căn bản không thích hợp cho những mưu mô.
“Được rồi, tôi không biết phải nói gì mới tốt. Thật là lạ” Diệp Thiến Nhi rất thông minh, đây là điều mà Diệp Tĩnh Gia không có.
Hai chị em lớn lên cùng nhau, nhưng họ hoàn toàn khác nhau. “Tôi lân này quay về là bị Tô Thanh Anh lợi dụng.
Cô ta biết tính khí của Diệp Tĩnh Gia, cô tuyệt đối không có gan để làm những việc gì táo bạo.
Anh ta nói xong liên cúi đầu thở dài, bất lực. “Chị gái cô quá ngây thơ, suýt nữa đã quay lại rồi” Thật ra Diệp Tĩnh Gia trở vê, anh ta không phải không vui vì điêu đó.
“Chuyện khác thì tôi không biết, nhưng hiện tại tôi cảm thấy hơi khó chịu. Chị gái tôi thật sự quá ngây thơ, không thể so sánh với Tô Thanh Anh.
Sớm muộn gì cũng bị ăn đến cả xương cũng không còn.” Đây mới là điều mà gần đây cô ta lo lắng nhất, Diệp Tĩnh Gia chắc chắn sẽ bị bắt nạt, đó là những gì trong lòng cô ta nghĩ.
“Được rôi, đừng lo lắng cho chị gái cô, đi mau đi. Lữ Hoàng Trung nói xong, Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghĩ tới chuyện quan trọng.
“Chết rôi, sao tôi lại quên hỏi rõ chị gái tôi đang ở đâu chứ?” Vừa rồi nói những chuyện kia làm cô ta đã quên mất, bây giờ mới nhớ ra, không biết Diệp Tĩnh Gia đang ở đâu nữa.
Lữ Hoàng Trung nhìn bộ dạng của Diệp Thiến Nhi, để cô thoải mái. “Chị cô sẽ không sao đâu, cô đừng lo lắng lung tung. Anh ta nói xong liền vê phòng.
Nói không lo lắng là giả, cho dù là ở cùng với Hoắc Minh Dương, nhưng Diệp Tĩnh Gia bây giờ đang mang thai, không biết cô có chăm sóc tốt cho bản thân hay không. “Chị gái cô đang mang thai, không biết Hoắc Minh Dương có thể chăm sóc tốt cho cô ấy không” “Mang thai? Vậy tại sao chị ấy lại còn cùng Hoặc Minh Dương đi” Diệp Thiến Nhi giật mình, cô ta không ngờ Diệp Tĩnh Gia lại có thai.
Lữ Hoàng Trung nói về việc đưa Diệp Tĩnh Gia đến bệnh viện, là Hoắc Minh Dương trực tiếp đưa Diệp Tĩnh Gia rời khỏi bệnh viện, anh ta cảm thấy Hoặc Minh Dương thích Diệp Tĩnh Gia.
Sự công nhận này khiến Diệp Thiến Nhi phấn khích không thể giải thích được, “Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi cảm thấy Hoắc Minh Dương thích chị gái tôi.” Cô ta nói chắc chắn không chút do dự, cũng không nghĩ đến cảm xúc của Lữ Hoàng Trung, chỉ đơn giản là suy nghĩ vê khả năng của Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia nghe thấy tiếng bước chân, có lẽ cô biết đó là ai. Hoắc Minh Dương bước vào, Diệp Tĩnh Gia quay lưng về phía anh.
“Cô ngủ rồi à?” Hoắc Minh Dương thấp giọng, đứng sau lưng cô một lúc lâu, cô giả vờ ngủ say cũng có thể cảm nhận được một luồng tầm mắt mạnh mẽ đang theo sát phía sau mình.
… Cô không muốn nói chuyện với Hoắc Minh Dương, một câu cũng không muốn nói, người đàn ông này luôn khiến cô lúng túng.
Anh ngồi trên mép giường của cô, cảm giác vị trí sau chân có một cái lỗ.
Diệp Tĩnh Gia kinh ngạc, người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì, còn không mau rời đi. “Tôi thật sự không biết phải làm cách nào để tốt với cô” Nói xong, anh giúp Diệp Tĩnh Gia đắp chăn rồi rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, Diệp Tĩnh Gia mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Minh Vũ ở trong phòng nhìn thấy Từ Thanh Lam, người phụ nữ này thật sự không chịu thua. “Em muốn làm cái quái gì vậy, đây là phòng của đàn ông, em còn không biết xấu hổ hả” Anh ta không ngờ sau khi tắm xong lại thấy người phụ nữ này đang ngồi trên giường của anh ta.
“Hoắc Minh Vũ, sao anh lại vô tâm như vậy hả.” Nhìn cô trước đây và nhìn cô bây giờ giống như hai người vậy.
Sự thay đổi của người đàn ông này khiến cô ta rất không thích. “Anh không phải là nhớ em rồi à?” Không biết cô ta lấy tự tin ở đâu mà nói với anh ta như vậy, điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là anh ta không thể phản bác lại, anh ta thực sự rất thích Từ Thanh Lam. “Phải làm sao đây, anh gặp cũng không muốn gặp em.
“Đừng làm như vậy, em biết mình sai rồi” Nói xong, cô ta đi đến bên cạnh Hoắc Minh Vũ, ôm lấy eo anh, áp chặt vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cảm nhận nhịp tim của người đàn ông.
“Em tránh ra đi, đừng ép anh động tay động chân.” Đôi mắt Hoắc Minh Vũ lạnh lẽo, cô ta thật sự không biết xấu hổ, trực tiếp ôm eo đàn ông? Cô ta cố chấp giữ chặt không chịu buông ra, nước mắt lưng tròng nhìn Hoặc Minh Vũ, vẻ mặt đáng thương.
Khuôn mặt của Từ Thanh Lam rất thanh tú và xinh đẹp, cô ta tự nhiên cố găng hết sức để thu hút người đàn ông này băng khuôn mặt xinh đẹp của mình. “Em thực sự không thể rời xa anh. Không có anh, cả ngày em đều không thể làm được gì cả” Từ Thanh Lam nói xong, Hoäc Minh Vũ vân không tin nhìn cô ta, người phụ nữ này vần luôn như vậy, cho dù không có chuyện gì xảy ra cũng làm cho có sao? “Đừng làm loạn nữa, em không muốn quay về” Cô ta chỉ muốn ở bên người đàn ông này, hiện tại sự nghiệp đã hoàn toàn đóng cửa, cô ta không cam tâm.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hoặc Minh Vũ hỏi: “Ai vậy” “Anh” Nghe thấy giọng nói của anh trai, Hoäc Minh Vũ bị dọa nhảy dựng lên. “Em nói xem, bây giờ phải làm thế nào?” Câu này là dành cho Từ Thanh Lam.
“Có chuyện gì không anh?” Anh ta khựng lại.
“Mở cửa đi” Nói xong văn nắm cửa, Hoäc Minh Vũ vừa mới tảm xong, quấn khăn tăm, Từ Thanh Lam chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải tuyn.
Nếu Hoäc Minh Dương nhìn thấy điều này, không biết sẽ làm gì, có lẽ nên để Từ Thanh Lam trốn trước, cô ta nhanh chóng trốn vào trong tủ, cũng không muốn nhìn thấy Hoäc Minh Dương theo cách này.
“Sao lại chậm như vậy?” Hoặc Minh Dương đã đợi ngoài cửa một lúc, không thấy người ra mở cửa.
“Anh, muộn thế này rồi anh còn đến đây làm gì ạ, em vừa mới tắm xong.” Tóc một giọt cũng không có, nếu như dùng máy sấy tóc làm sao có thể nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoắc Minh Vũ còn không biết nói dối.
“Ừ” Nói xong Hoäc Minh Dương bước vào. Có một hương thơm quyến rũ trong không khí.
Tối nay anh không định ngủ với Diệp Tĩnh Gia, anh là một người đàn ông bình thường, phụ nữ có mùi sữa, anh ôm cũng không thể chạm vào, thật là dày vò biết bao.
“Hồm nay anh sẽ ở chỗ em.” Đương nhiên có một vài phòng trong dãy phòng tổng thống. Chô của Hoặc Minh Vũ ở cũng là nơi mà Hoäc Minh Dương ở.
“Sao thế? Sao anh không ở phòng riêng” Hoäc Minh Dương phải mau đi, anh ta còn muốn đưa Từ Thanh Lam đi nữa, bây giờ thấy anh trai muốn ở đây anh ta không tránh khỏi lo lăng, sợ bị hiểu lâm “Không muốn, em có việc à?” Hoäc Minh Dương cảm thấy Hoäc Minh Vũ hình như có chút khác thường, “Có phải có việc giấu anh đúng không? Ở đây có mùi nước hoa của phụ nữ, em có phải giấu người phụ nào đó đúng không.” Anh chỉ tùy tiện nói, khi ngẩng đầu liên nhìn thấy trong mắt Hoäc Minh Vũ hiện lên một tia hoảng sợ.
Sự thừa nhận này khiến cho Hoäc Minh Vũ có chút không vừa lòng, Quên đi, lát nữa anh sẽ đến, em giải quyết tốt việc riêng của mình đi.” Nói xong Hoäc Minh Dương liền rời đi Em trai đã lớn rồi, có rất nhiều thứ năm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Ai mà biết răng Hoäc Minh Dương nói xong sẽ khiến người ta rất xấu hổ chứ.
“Em cảm thấy mình không thể xử lý tốt mọi việc. Bây giờ, đã tốt hơn nhiều rồi” Nói xong, anh ta không nói nữa, rốt cuộc anh ta không thể kiểm soát được nhiều thứ.
Hoặc Minh Dương đi ra trở về phòng của Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia vân giữ nguyên tư thế như trước, anh đi vào phòng tăm tăm.
Diệp Tĩnh Gia mở mặt ra, cô không muốn đối mặt với Hoäc Minh Dương, không có nguyên nhân.
Cô nghe theo từng cử chỉ của Hoäc Minh Dương, bà bầu càng thêm nhạy cảm, sợ Hoäc Minh Dương làm ra chuyện gì, may mà mấy lần trước chưa làm gì nên cô đã tránh được, bây giờ không biết cô có còn may mãn như vậy không.
Sau khi Hoắc Minh Dương tắm xong, anh chỉ đơn giản mặc một một bộ quân áo, rồi lại bước ra ngoài.
Lúc này Diệp Tĩnh Gia mới yên tâm ngủ.
“Anh, sao anh lại tới nữa.’ Cuối cùng cũng thuyết phục được Từ Thanh Lam đi về, đi được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, trong tiềm thức anh †a tưởng là Từ Thanh Lam, kết quả lại phát hiện ra là anh của mình.
“Làm sao? Nhìn thấy anh thì rất thất vọng à?” Đôi mät của Hoäc Minh Vũ lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Không có, em rất vui” Anh ta nói xong đến bản thân còn không tin được, rõ ràng là anh ta không vui chút nào.
Cảm thấy bản thân làm gì cũng không hài lòng, đơn giản là không nghĩ nữa. ‘Diệp Tĩnh Gia ngủ rồi ạ?” “Ừ, anh bên đó chỉ có một cái giường. Diệp Tĩnh Gia ngủ không thành thật, anh cũng không có chỗ để ngủ” Phòng VỊP theo chủ đề cặp đôi lấng mạn đương nhiên chỉ có một chiếc giường.
Hoäc Minh Vũ nhìn Hoäc Minh Dương có chút tò mò, hình như anh đã chuyển giới. ‘Sao thế? Anh không ngủ trong phòng của mình, anh ở phòng làm gì? Em ở đây cũng chỉ có một phòng” Nói xong anh ta nhìn anh trai, tỏ vẻ rất khó chịu.
“Diệp Tĩnh Gia đã ngủ rồi.” Vừa rồi anh cũng đi thuyền, nhưng không có Diệp Tĩnh Gia đi cùng, đến đây cũng là vì có người nhäc tới, nói ở đầy có hoạt động lẽ hội, kết quả vừa đến, phát hiện hoạt động đã qua rồi “Em thật sự không biết anh nghĩ như thế nào nữa, dù sao anh và Diệp Tĩnh Gia, hai người, em nhìn còn muốn tức giận đấy” Nói xong, anh ta mặc kệ Hoặc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia, hai người này đơn giản là không bình thường.
Luôn luôn cãi vã mà không đạt được cái vẹo gì cả.
“Không đến phiên em lo chuyện của anh, lo cho tốt việc của em đi” Hoäc Minh Dương nóng nảy nói với Hoặc Minh Vũ, em trai này bây giờ càng ngày càng quan tâm nhiều chuyện rồi đấy.
“Vâng, vâng, vâng, anh cái gì cũng nói đúng, anh lợi hại, được chưa” Nói xong, anh ta không khỏi thở dài vì sự lợi hại của anh mình, người anh này luôn có thể phức tạp hóa những chuyện đơn giản.
Rõ ràng là hai người có thể hòa hợp với nhau, hoặc đưa ra lựa chọn, nhưng kết quả giữa hai người luôn là khoảng trống.
Cái này làm cho người ta thực sự khó chịu Nhưng Hoäc Minh Dương không thèm quan tâm “Ngủ sớm đi.” Hoäc Minh Dương nói xong, liền tự mình chọn phòng rồi lên giường, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, Hoäc Minh Vũ có chút ngây người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.