“Được rồi, vậy anh cứ bóp chết tôi đi.’ Diệp Tĩnh Gia nói xong, không sợ chết mà đem yết hâu ngước lên hất về phía trước, người đàn ông kia hiển nhiên là không có dự đoán được, tay bóp Diệp Tĩnh Gia hơi nới lỏng, anh ta có rất nhiều tiên, anh ta cũng không nghĩ sẽ bởi vì Diệp Tĩnh Gia mà khiến cho cả đời mình bị nhốt vào ngục giam. “Như thế nào? Không dám thì anh nhanh chóng buông tôi ra, tôi còn phải đi. Diệp Tĩnh Gia nói xong, không muốn ở đây đôi co cùng người đàn ông này, cần phải để cho anh ta nhanh chóng buông ra, người đi rồi liên tính tiếp. “Cô còn dám uy hiếp tôi? Cô xem ông đây có dám hay không!” Nói xong trên tay anh ta dùng lực một chút, Diệp Tĩnh Gia cũng không có cảm giác đau nhiều, nhưng thật ra so với trước đã khẩn cấp lên một ít, nhìn thấy bóng người phía sau người đàn ông này, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng hô lên thành tiếng: “A… Đau quá… Yết hầu cô bị khóa chặt, âm thanh phát ra đều là tiếng nỉ non phát ra từ cổ họng, căn bản không thể phát thành tiếng lớn. Hoắc Minh Dương thấy vẻ mặt cô đầy sự thống khổ, anh cất vài bước đã đi tới, hung hăng một quyền đánh vào trên người tên mập mạp. Nhanh chóng đem Diệp Tĩnh Gia đỡ lên: “Cô không sao chứ?” Nói xong còn cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Diệp Tĩnh Gia một chút. “Không có việc gì.’ Miệng cô tuy nói không có việc gì nhưng nước mắt đã rơi xuống, ngay sau đó cô vội vàng cúi đầu. Tên mập mạp kia vốn dĩ còn đang buôn bực, vừa rồi người phụ nữ này còn rất bình thường mà, sao bây giờ lại lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy.
Tới nơi của Hoắc Minh Vũ, anh đem Diệp Tĩnh Gia giao cho Hoắc Minh Vũ chăm sóc, còn minh thì đi ra ngoài một chuyến.
“Cậu nói ít lại đi. Diệp Tĩnh Gia có chút lo lắng, cô sợ Hoắc Minh Dương sẽ làm ra sự việc gì đó. Nhìn dáng vẻ mặt đen vừa rồi của anh rời đi kia, cô đã biết tám chín phần anh đang không vui. “Cô nếu như sớm biết sai rồi, vừa rồi như thế nào không gọi anh tôi ở lại” Hoắc Minh Vũ cũng không hỏi như thế nào mà Diệp Tĩnh Gia lại cùng Hoắc Minh Dương ở cùng nhau nữa rồi, bất quá nhìn dáng vẻ cũng biết, Hoắc Minh Dương nếu không muốn cùng Diệp Tĩnh Gia ở bên nhau, Diệp Tĩnh Gia căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Cô không nói gì, hoặc đơn giản chỉ là cô không muốn trả lời Hoắc Minh Vũ loại vấn đề không có tí dinh dưỡng này: “Cậu vẫn cần quan tâm bản thân mình đi” “Việc khác tôi cũng không nói, cô cùng anh tôi sao lại thế này” Anh ta vẫn có chút lo lắng cho Hoắc Minh Dương, nhìn dáng vẻ anh mình thích Diệp Tĩnh Gia đến như vậy. “Cậu nên nghiên cứu Từ Thanh Lam cho tốt đi, cô ấy lần trước thấy tôi chỉ hận không thể ăn tôi” Diệp Tĩnh Gia cố ý nói qua đề tài khác với Hoắc Minh Vũ, cô muốn để anh ta có chút việc làm, để cho anh ta không cần phải luôn đi nhiều chuyện việc của cô. Truyện 88 chuyên đi ăn cắp Hoắc Minh Dương đã đủ khiến cho cô lo lắng, sớm biết như thế vừa rồi không bằng vẫn cứ luôn ở bên người Hoắc Minh Dương, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện xấu hổ thế kia. “Người đàn ông vừa rồi anh đã gặp qua sao?” Cô hiện tại thật quan tâm bối cảnh người đàn ông kia, nhìn người nơi này ai cũng đều không phú thì quý, không biết nếu Hoắc Minh Dương chọc bọn họ anh có thể sẽ xảy ra việc không tốt gì cho bản thân hay không. “Được rồi, chưa thấy qua, cô đừng nói những việc này nữa, nhanh chóng đi khuyên nhủ anh tôi cho tốt, đừng đem người ta bị tai họa cho chết là được” Hoắc Minh Vũ nói lời này có chút khoa trương, chỉ là so sánh sự hiểu biết của anh ta với anh mình thì nhất định anh mình sẽ làm cho người đó không quá tốt. Nhìn bộ dáng này của Diệp Tĩnh Gia phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ đến việc gì. “Được rồi, cô nhanh chóng đi thu xếp đi, cô nhìn xem muốn thế nào đều được” Anh ta không tính toán khuyên Diệp Tĩnh Gia, dù sao nói gì cô cũng chưa từng dùng. “Ôi trời ạ, tôi nên nói gì đây, phiền thật sự, cậu đừng cùng tôi nói chuyện.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói, cô không nghĩ sẽ để ý tới Hoắc Minh Vũ. Người đàn ông này luôn khiến cho cô ngay cả một chút biện pháp cũng đều không có, lời nói ra đầu làm cho cô không lời nào để nói. “Được rồi, tôi đi tìm anh tôi đây, cô ở đây cũng đừng đi” Nói xong Hoắc Minh Vũ cũng đi qua theo nơi mà Hoắc Minh Dương đi. Hoắc Minh Dương ở bên ngoài, đối với người đàn ông mặt mũi bầm dập, anh cảm thấy vẫn chưa hài lòng, cư nhiên dám chạm vào người phụ nữ của anh, quả thật là không muốn sống nữa. “Như thế nào? Anh đối với tôi rất bất mãn?” Hoắc Minh Dương nói chuyện không có một chút do dự, dường như chỉ cần người đàn ông này có biện pháp làm anh không vui vẻ thì anh sẽ có biện pháp hành chết anh ta. “Tôi không biết là cô ấy là người anh mang đến, nếu như mà tôi biết, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám chọc vào” Người nọ nói với Hoắc Minh Dương một cách sợ hãi, sợ Hoắc Minh Dương chỉ cần không vui một chút sẽ làm ra việc gì đó. “Anh đừng nói loạn, ai không biết cô ấy là người tôi mang đến, cô ấy không giống người phụ nữ khác, cô ấy là vợ của tôi, anh đây là đang muốn cho tôi đội nón xanh hay sao?” Nói xong người bên cạnh còn rất biết phối hợp đi lên quăng cho một cái tát. Ở chỗ này ai cũng đều không thể phá hỏng quy củ, phụ nữ có thể chơi nhưng vợ của người khác thì không thể chọc. “Tôi chỉ hận không thể đem anh từ nơi này ném xuống thôi.” Hoắc Minh Dương nói xong, người đàn ông kia sợ tới mức giật mình một cái, tuy rằng không hiểu biết Hoắc Minh Dương, nhưng mà sợ anh sẽ làm ra việc gì đó: Tôi… Tôi không phải cố ý” Hoắc Minh Dương không nói gì, người nọ cũng bất chấp đau đớn trên người, nhanh chóng nói: “Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, nếu như tôi biết đó là vợ của anh tôi làm sao cũng không dám, tôi sẽ đi gặp mặt cô ấy nhận tội.” Còn chưa nói xong đã từ bỏ ý định túm ống quần Hoắc Minh Dương. “Anh, anh tha cho anh ta đi” Hoắc Minh Vũ đi ra ngăn cản. “Anh sao có thể tha thứ” Hoắc Minh Dương nói xong, cho người đàn ông kia một cái liếc mắt, không biết anh ta nghĩ như thế nào, cư nhiên dám động vào người trong lòng của anh. “Diệp Tĩnh Gia ở bên trong chờ anh, nơi này giao cho em đi” Hoắc Minh Vũ biết khuyên Hoắc Minh Dương cũng khuyên không được, chỉ cần lấy Diệp Tĩnh Gia ra để nói chuyện là được: “Chị ấy hiện tại đang ở bên trong một mình, anh cũng không muốn để chị ấy lại xảy ra chuyện không tốt gì đúng không?” Nghe được Hoắc Minh Vũ nói như vậy, Hoắc Minh Dương lúc này mới chịu rời đi. Đem nơi này, giao cho Hoắc Minh Vũ. “Anh nghĩ như thế nào, động ai lại không động, như thế nào lại động vào chị ấy” Hoắc Minh Dương cũng đã từ bỏ một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này lại vẫn luôn có thể luôn quay xung quanh người Hoắc Minh Dương, việc này cũng nói rõ tầm quan trọng của người phụ nữ này, cho dù ngay cả anh ta cũng đều không thể như người phụ nữ này. Người khác làm sao có thể ở trước mặt anh chạm vào dù chỉ một chút. “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi cũng không dám nữa, tôi nếu như biết làngười của Hoäc tiên sinh, tôi tuyệt đối không dám đụng vào” Người nọ vân biết quy củ, nhanh chóng xin lôi Hoặc Minh Vũ, chỉ sợ da thịt phải chịu khổ. “Anh đi đi, tôi sẽ cho người giúp anh sắp xếp con thuyền để anh đi, nếu không nếu để anh tôi nhìn thấy anh thì tôi sợ anh ấy sẽ lại sẽ khống chế không được” Nhăm mất làm ngơ, dâu sao cũng không được để cho nhà họ Hoäc rước phải việc gì không tốt. Anh ta tính toán như vậy, chỉ cần Hoặc Minh Dương không thấy được người này, cho dù có tức giận cũng chỉ giận trong chốc lát bởi không chô để phát Đối lập với Hoäc Minh Dương mà nói, Hoäc Minh Vũ thoạt nhìn càng yên †âm một ít, anh ta nhanh chóng gật gật đầu: “Vị kia thật sự là vợ của Hoäc tiên sinh hay sao?” Người đàn ông kia vân không chết tâm mà hỏi, dường như là không quá tin tưởng việc này. Hoäc Minh Vũ còn không biết người đàn ông này vân còn nhớ thương hay sao: “Vừa rồi dạy đô còn chưa đủ đấy à? Người đàn bà kia không thế chọc” Ở trong lòng Hoäc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia tuyệt đối không giống người thường Chỉ là không biết nên cùng người khác nói như thế nào. “Vâng vâng, cho tôi mượn thêm mấy lá gan thì tôi cũng không dám chọc” Anh ta vốn dĩ lá gan rất nhỏ, cực khổ cả nửa đời người mới vất vả có chút tiền, anh ta cũng không muốn có tiền mà mất mạng. Hoặc Minh Vũ không có một chút †âm tư khác, trong đầu anh ta đều là nên làm sao mới có thể để anh mình về nhà, xem bộ dáng này của Diệp Tĩnh Gia là không thể quay về nhà họ Hoäc rÓI. Anh ta đi một hồi đã nhìn thấy Hoặc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia ngồi ở chồ kia trò chuyện, nhìn người xung quanh, cũng không biết suy nghĩ cái gì Diệp Tính Gia thật ra lại không có biểu tình gì, Hoắc Minh Dương thoạt nhìn thì có chút không quá thoải mái. “Anh, anh và Diệp Tĩnh Gia đang làm gì đây?” “Có mät mà không biết nhìn hay sao?” Thái độ Hoäc Minh Dương đối với Hoäc Minh Vũ thật không tốt đẹp gì, cũng không biết là chuyện như thế nào, hiện tại Hoäc Minh Dương nhìn thấy Hoặc Minh Vũ đã không có thân thiện như trước kia. Nhìn Hoặc Minh Dương không vui vẻ, anh ta nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Càng không biết hai người bọn họ có chuyện gì: “Anh, em cảm thấy có một số việc vân là cùng anh nói rõ ràng mới tốt” Hoäc Minh Vũ nói xong dừng một chút, anh ta cảm giác nếu mình nói xong sẽ bị Hoäc Minh Dương măng. “Anh, anh ra đây một chuyến” Hoặc Minh Vũ gọi Hoặc Minh Dương, có một số việc còn cần nói rõ với anh. Hoäc Minh Dương nhìn biểu tình Hoäc Minh Vũ liên biết, nhất định là có chút việc không tốt lắm, anh đi theo đi ra ngoài. “Cô ở chô này chờ tôi, chô nào cũng không được đi” Diệp Tĩnh Gia gật gật đầu. Sau khi đã đến nơi cách Diệp Tĩnh Gia rất xa, lúc này Hoäc Minh Vũ mới nói: “Anh, mẹ bảo anh về nhà” “Anh mới đi ra chưa bao lâu, đã gọi anh trở vẽ?” Hoäc Minh Dương nghe thấy thế không khỏi sửng sốt một chút, không biết nên nói gì mới ổn. “Ngày thường nhà họ Hoäc đều không có người gọi anh, hiện tại lại tới gọi anh trở về, là do biết anh và Diệp Tĩnh Gia ở bên nhau” “Tô Thanh Anh sao có thể để cho anh ở bên ngoài sống một cách tự tại” Hoặc Minh Vũ nói xong cũng nhìn thấy sãc mặt Hoäc Minh Dương xanh mét, anh xác thật đã quên Tô Thanh Anh này rồi. “Cảm giác giống như có thứ gì đó không tốt” “Không đến cũng không nói, chỉ nói hiện tại anh làm ra việc này quá không đúng rồi” Anh ta chẳng thể nghĩ tới anh trai nhà mình sẽ là loại người còn vấn vương người cũ, dâu cho cả hai người đã chia tay, Diệp Tĩnh Gia dọn đi rồi, Tô Thanh Anh cũng đã dọn vào nhà, kết quả anh mình cư nhiên lại một bộ dáng không sao cả như vậy. “Được rồi, em đừng nói gì nữa” Hoặc Minh Dương lạnh lùng nói ra lời cự tuyệt tiếp tục nghe: “Lòng anh hiểu rõ, anh biết anh đang làm gì” “Anh có thật sự biết không?” Hoäc Minh Vũ nhìn anh, mặt đều đầy vẻ không tin tưởng, Hoäc Minh Dương hiện tại căn bản không biết mình đang làm gì. Nhìn bộ dáng của anh, cũng biết căn bản nói không được đạo lý gì rồi. “Tô Thanh Anh đang tìm anh, chị ấy đã tìm muốn điền rồi” Nghe được tên Tô Thanh Anh, Hoặc Minh Dương không có nói chuyện, anh cũng không biết nên nói cái gì, đối với Tô Thanh Anh, anh không biết nên nghĩ, nên nói cái gì. “Anh… Tính, qua một lát rồi nói sau” Anh không nghĩ sẽ đi, cũng không muốn đi. Trở về tìm Diệp Tĩnh Gia, anh sợ cô chờ đến nóng nảy. “Các người làm sao mà đi lâu đến như vậy?” Thấy hai người bọn họ trở về, Diệp Tĩnh Gia nói. Cô cảm thấy có chút nhàm chán. “Không có gì, đi thôi, đi vào hội trường, buổi bán đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]