Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tĩnh Gia không biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hoắc Minh Vũ, cô cũng biết điều gì là có thể khiến anh ta vui, điều gì có thể khiến anh ta buồn.
“Nhanh đi đi, một lát nữa có muốn cậu cũng không đi được nữa đâu!” Buổi tối cô còn có một trận đánh ác liệt phía trước, bây giờ làm gì có tâm trạng mà lo lắng đến hai người bọn họ. Mặc kệ hai người bọn họ muốn sao cũng được, chỉ cần không liên quan đến cô, dù thế nào cô cũng chịu.
“Chị có muốn đi cùng tôi không?” Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, vẫn đang suy nghĩ xem có nên sắp xếp cho cô một chút hay không.
“Hai người có hẹn rồi, mang tôi đi làm kỳ đà cản mũi, như vậy có ổn không?” Cô biết có chuyện như vậy là được rồi, cũng không cần cô phải làm người chứng kiến cho hạnh phúc đặc biệt của người khác.
Bây giờ Hoắc Minh Dương mới là người đàn ông cô muốn tân công: “Buổi tối tôi còn phải xử lý anh cậu nữa.” Không biết tại sao bây giờ Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Vũ lại trở thành hai người bạn chiến đấu, ở cạnh nhau sẽ có rất nhiều chuyện để chia sẻ cùng nhau.
“Anh tôi à, hôm qua chị vẫn chưa giữ lại sao?” Lúc Hoắc Minh Vũ nói chuyện, khóe miệng anh ta còn mang ý cười xấu xa.
Chuyện xảy ra tối qua, quả thực anh ta cũng biết.
“Cậu nói bậy bạ gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia vội vàng phủi sạch mối quan hệ.
Hoắc Minh Vũ mạnh miệng cãi lại: “Tôi có nói gì sai sao?” Anh ta cảm thấy không sai mà, có gì đó thật lạ.
“Tôi không nói bậy bạ, tôi nói thật mà.” Đinh Thanh Uyển tỏ vẻ khoe khoang phát hiện của cô ta với bà Hoắc.
Anh ta nóng vội đi qua, nghe được giọng nói xa cách kèm theo: “Hai người có cần phải lớn tiếng như vậy không, muốn để tất cả mọi người cùng biết sao?” “Cái gì mà mọi người đều biết?” Diệp Tĩnh Gia không hiểu anh ta đang nói gì. Rõ ràng tối hôm qua cô đau khổ muốn chết, cái gì mà tất cả mọi người đều biết chứ? “Tôi thực sự không còn cách nào nữa, nếu có cách nào có thể cứu được chú Diệp, dù là cách nào tôi cũng bằng lòng thực hiện.” Cô thực sự không còn cách nào, càng không biết làm thế nào để đối diện với Hà Thúy Mai.
“Vốn dĩ là do anh trai tôi phạm sai lầm, tại sao chị lại phải gánh vác chứ?” Anh ta cảm thấy không đáng thay Diệp Tĩnh Gia.
Trong thời gian sống ở nhà họ Hoäc, anh ta nhìn ra được Diệp Tĩnh Gia không phải là một người ham tiền tài phú quý. Nhưng thời gian đầu cô ở bên Hoắc Minh Dương, nhà họ Hoäc đã tiêu pha một số tiền rất lớn.

“Chị thật ngốc nghếch, chị đừng ngây thơ nữa, tất cả những gì chị bỏ ra đều rất xứng đáng.” Giống như anh ta vậy, anh ta đã làm rất nhiều chuyện không đáng, cũng bỏ ra rất nhiều, thậm chí không biết làm gì mới có thể khiến người kia thấy hạnh phúc, thậm chí thậm chí ngay cả người anh ta muốn bảo vệ nhưng cũng không bảo vệ được.
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, trong lòng tôi tự biết rõ mọi chuyện.” Diệp Tĩnh Gia biết bản thân mình đang làm gì, cũng chưa từng so đo việc được gì mất gì, chỉ cần người nhà bình an là cô thấy hạnh phúc rồi.
Đương nhiên Hoắc Minh Vũ không đồng ý với suy nghĩ này của Diệp Tĩnh Gia. Anh ta lắc đầu một cái, không để ý tới Diệp Tĩnh Gia nữa, cô đúng là đáng phải chịu như vậy.
Tất cả những thứ này đều do cô tự chuốc lấy, nếu như cô tùy kiên quyết hứng phóng khoáng một chút thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy.
“Tôi đi đây, cô ấy không đợi được nữa rồi.” Hoắc Minh Vũ nói xong thì không để ý tới Diệp Tĩnh Gia nữa. Anh ta vẫn chưa đón người quan trọng nhất với anh ta, vẫn đang để cô ấy phải chờ.
“Được!” Diệp Tĩnh Gia yên lòng, việc gì có thể làm cô cũng đã làm rồi.
Nghĩ đến một lúc nữa phải đối mặt với Hoäc Minh Dương, trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác ngàn vạn lần không mong muốn, loại cảm giác ấy đúng là sống không bằng chết.
Đọc full tại nhé Mặc dù biết rõ có rất nhiều chuyện không có cách nào có thể thay đổi được, trong lòng cô ấy vẫn yêu Hoắc Minh Dương.
“Cô thế nào rồi? Tôi có cảm giác gần đây †âm trạng cô không được tốt.” Anh ta nhìn cô, nói bằng giọng đau lòng.
“Không sao.” Lữ Trung Hoàng xuất hiện ở nhà họ Hoäc, khiến Diệp Tĩnh Gia sợ hết hồn, cô mới nhớ ra hôm nay cô cũng muốn theo Lữ Trung Hoàng đến để bấm huyệt cho Hoắc Minh Dương.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Anh ta chỉ thoáng nhìn là thấy hôm nay Diệp Tĩnh Gia không có gì đó không giống mọi ngày nhưng cụ thể không giống ở điểm nào thì anh ta lại không chỉ ra được.
“Sao vậy?” Anh ta lại tiếp tục hỏi, trong lòng vẫn đang phân vân không biết có nên nói với Diệp Tĩnh Gia về chuyện của Tô Thanh Anh hay không.
“Không, nhìn cậu như đang có tâm trạng.” Diệp Tĩnh Gia nói thẳng vạch trần Lữ Trung Hoàng. Anh ta trong bộ dạng như vậy giống như đang có chuyện gì lừa dối cô: “Không sao đâu, việc gì tôi cũng đón nhận được.” “Tô Thanh Anh muốn đến thăm Hoắc Minh Dương nhưng bị tôi từ chối, nếu như chị cảm thấy tiện thì cô ấy sẽ đi cùng, còn nếu như chị thấy không thoải mái thì thôi” Lữ Trung Hoàng nói với Diệp Tĩnh Gia xong thì quay sang nhìn thái độ của cô. Nếu như cô đồng ý, anh ta sẽ bảo Tô Thanh Anh tới, dù sao Tô Thanh Anh cũng đi rất nhanh.
“Tôi không sao cả.” Ban đầu Diệp Tĩnh Gia thoáng sửng sốt, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô lại thấy thật ra chuyện này cũng chẳng liên quan đến mình nhiều lắm.
“Ừ, không sao là tốt rồi, để tôi vào trước khám bệnh cho anh ấy!” Nói xong, anh ta vào phòng Hoắc Minh Dương. Lúc trước Diệp Tĩnh Gia nói muốn theo anh ta vào để học nghề bấm huyệt nhưng không ngờ cô lại không theo vào cùng.
“Anh và Diệp Tĩnh Gia sao vậy?” Lữ Trung Hoàng nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu.
“Không sao, hôm nay tới sớm vậy à?” Hoắc Minh Dương đáp lời Lữ Trung Hoàng, lời anh nói ra như thể rất thiếu sức sống.
“Ừ, đương nhiên rồi, em muốn xem xét kỹ bệnh tình của anh.” Nói xong, anh ta nhìn thử chân của Hoắc Minh Dương, có vẻ như đã tiến triển khá nhiều.
“Anh ngày nào cũng liều mạng với cơ thể mình như vậy quả thật là không nên.” “Chẳng có cách nào khác, tôi muốn mau khỏe một chút.” Anh trả lời với thái độ kiên định, chân anh phải mau khỏe một chút mới có thể đi gặp Tô Thanh Anh.
“Tô Thanh Anh muốn tới gặp anh, nếu anh đồng ý cô ấy sẽ tới.’ Nếu như Diệp Tĩnh Gia đã không để bụng, vậy thì chỉ còn Hoắc Minh Vũ, nếu anh ta đồng ý là được.
Nghĩ đến gương mặt đó của Tô Thanh Anh, còn những lời mà lần trước anh đã nói, trong lòng Hoắc Minh Dương không có một chút mong muốn nào: ‘Không cần đâu, một thời gian ngắn nữa chân tôi khỏe lại rồi, tôi sẽ đi tìm cô ấy.” “Cũng không biết bao lâu nữa cô ấy sẽ đi, anh thử áng chừng xem liệu anh có kịp thời gian không?” Không phải Lữ Trung Hoàng muốn đả kích Hoắc Minh Dương mà anh ta phát hiện với tình trạng như bây giờ, còn không biết lúc nào Tô Thanh Anh sẽ ra nước ngoài.
“Gấp như vậy đã đi sao?” Rõ ràng trước đây cô ta đã nói sẽ ở lại một thời gian nữa, sao có thể đi gấp như vậy được? Muốn tranh thủ thời gian gặp anh để tìm câu trả lời sao? “Được rồi, bây giờ tôi cũng không biết phải làm gì, cậu đừng nói gì với tôi nữa.” Hoắc Minh Dương trả lời một cách kháng cự.
Anh không muốn biết chuyện Tô Thanh Anh đi, bây giờ chân anh còn chưa lành, anh không ngờ Tô Thanh Anh cứ thế bỏ đi như vậy.
Anh vẫn mong muốn được bày tỏ với Tô Thanh Anh.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Lữ Trung Hoàng vội vàng thức tỉnh Hoắc Minh Dương vẫn đang trong trạng thái tâm hồn treo ngược tầng mây.
“Anh đừng gỡ bỏ những thứ kia nữa. Rốt cuộc anh định làm thế nào?” Bây giờ việc quan trọng là chân của Hoäc Minh Dương và anh có gặp Tô Thanh Anh hay không, không biết anh đang nghĩ linh tỉnh gì mà tinh thần cứ mơ mơ màng màng.
“Sao, cậu vừa nói gì cơ?” Anh ta vội vàng trả lời, rất sợ mình lại nói sai điều gì đó, khiến Hoắc Minh Dương hiểu lầm: “Điều em nói là, thứ anh thấy là việc em sắp xếp cho Tô Thanh Anh, nhưng anh lại không thấy việc em từ bỏ.” Lữ Trung Hoàng lúc này không thể kiên nhãn trả lời Hoắc Minh Dương chuyện giữa anh ta và Tô Thanh Anh nữa.
Tình yêu chính là tình yêu, không thể ở bên nhau thì bỏ đi, chuyện gặp mặt đơn giản như vậy cũng khiến anh suy nghĩ phức tạp lên.
“Không thấy, tôi chỉ cảm thấy tôi sẽ rất mau là có thể đứng lên được.” Anh chắc chắn là nhất định trước khi Tô Thanh Anh dời đi, chân anh sẽ lành trở lại. Đây chính là sự an bài của số phận, anh chỉ cần làm theo trái †im mình là được, không cần phải phức tạp như vậy.
“Vâng, nhìn anh liều mạng rèn luyện như vậy, có lẽ rất nhanh là sẽ bình phục thôi.” Anh †a không khách sáo tạt một gáo nước lạnh vào anh, nếu anh vẫn tiếp tục như vậy thì cơ thể sẽ không thể chịu nổi.
“Những chuyện khác tôi không để ý, cái chính là bây giờ tôi chẳng có cách nào để có thể khiến tất cả mọi chuyện trở nên đơn giản dễ dàng hơn một chút.’ Tâm tư Hoắc Minh Dương bây giờ rất phức tạp, có rất nhiều chuyện lúc này anh không thể tìm được cách giải quyết, đặc biệt là đối diện với Diệp Tĩnh Gia, có nhiều chuyện anh cũng không thể làm được gì.
“Không sao không sao, anh đừng nghĩ bậy nữa, để em bấm huyệt cho anh, không biết Diệp Tĩnh Gia có định học không nữa.” Lữ Trung Hoàng thuận miệng nhắc một câu, Diệp Tĩnh Gia nói là theo học, nhưng đến bây giờ người vẫn chưa vào.
“Cô ấy, cô ấy học làm gì?” Lời nói của anh bộc lộ rõ vẻ khinh thường Diệp Tĩnh Gia.
“Còn có thể làm gì chứ? Chị ấy muốn bấm huyệt cho anh, lúc trước đã bảo em chỉ cho chị ấy, để có thể tự chăm sóc anh.” Anh ta cũng không biết rốt cuộc thật hay giả mà Hoắc Minh Dương trước giờ luôn không bày tỏ thái độ gì với Diệp Tĩnh Gia, khiến anh ta không thể hiểu được thật ra Hoắc Minh Dương là người như thế nào.
“Anh đừng nói với em là anh không biết chị Diệp Tĩnh Gia đối xử với anh tốt như thế nào đấy nhé!” Nói ra thì có thể Hoắc Minh Dương không tin, nhưng chỉ nhìn vào thái độ của Diệp Tĩnh Gia đối với anh là có thể thấy cô thực lòng yêu anh đến chừng nào.
“Chẳng có gì đáng nói.” Anh biết chuyện gì sẽ giúp cô tốt hơn, chuyện gì không, thế nhưng cơ thể anh luôn luôn không nghe lời, khiến cho Diệp Tĩnh Gia trở nên tệ hơn, cái này chính là con người của Hoắc Minh Dương.
“Được rồi, cậu đừng khuyên tôi chuyện gì nữa, tôi không nghe gì cả đâu.” Anh nói xong cũng có cảm giác như không phải là chính mình nữa: “Cho dù thế nào thì tất cả những việc này đều là do cô ấy tự nguyện.” Trong lòng anh, Diệp Tĩnh Gia chính là người vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Người ta đã nghĩ như vậy, Diệp Tĩnh Gia cũng không thể nói gì được, chỉ đành lặng lẽ chôn giấu trong lòng.
Ở bên ngoài, cô đã nghe thấy hết những lời Hoắc Minh Dương vừa nói, lòng cô chỉ thấy nguội lạnh. Chỉ cần Hoäc Minh Dương vui vẻ là được rồi, cô không sao cả, thậm chí cũng không hề oán trách không hề hối hận.
“Anh đừng nghĩ như vậy nữa, em thực sự không biết phải nói gì với anh cho phải, Diệp Tĩnh Gia thật sự là một người con gái tốt.” Anh ta không nhịn được cảm giác bất bình thay cho Diệp Tĩnh Gia. Một người con gái tốt như vậy, cư xử tốt như vậy mà Hoặc Minh Dương lại luôn luôn không biết trân trọng, vậy rốt cuộc thứ gì mới là quan trọng nhất với anh? “Vì sao cậu luôn nói giúp cho cô ấy?” Hoäc Minh Dương bất mãn nhìn Lữ Trung Hoàng một cái, có vẻ như Lữ Trung Hoàng đã quá quan tâm tới Diệp Tĩnh Gia rồi.
“Em nói gì sai sao? Em chỉ nói thật thôi.
Thực sự có những lúc anh rất rất quá đáng!” Anh ta nói xong thì lại tiếp tục bấm huyệt chân cho Hoäc Minh Dương, không muốn tiếp tục tranh luận cùng anh những chuyện không phân đúng sai như vậy nữa, dù sao anh có nghe cũng chẳng lọt tai.
Khi thấy Lữ Trung Hoàng không nói nữa, bộ dạng nhẫn nhịn, Hoắc Minh Dương có cảm giác như mình đang thắng, chỉ là tuy thắng nhưng chẳng vẻ vang.
Nhưng dù sao vấn tốt hơn Diệp Tĩnh Gia, cô đã thua thiệt hoàn toàn.
Chuyện gì anh cũng có thể nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia, nhưng chính anh lại không tự nhận thấy rõ lòng mình.
Hoắc Minh Dương luôn luôn làm những chuyện khiến Diệp Tĩnh Gia đau khổ, lại khiến cô không thể nói được lời nào.
“Em thật sự không biết nên nói gì cho phải, làm gì cho đúng nữa.” Những lời cuối cùng này của Lữ Trung Hoàng đều rất có ý tứ, chỉ là Hoắc Minh Dương nghe mà không hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.